Nữ Phụ Tu Tiên: Tiểu Sư Muội Phản Công

Chương 31: Lần nữa trà trộn vào cứ điểm

Chuyện này xảy ra chỉ trong nháy mắt, Âm Lê La ngơ ngác nhìn chằm chằm vào tay phải của mình, ngay sau đó vẻ mặt trở nên u ám đến mức mực chảy ra trên mặt.

Âm Hoa đang đứng trước mặt hắn, rất ngạc nhiên, nhưng ngay lập tức phục hồi tinh thần, sử dụng thần thức của mình để tìm kiếm xung quanh cứ điểm, cố gắng tìm kiếm người đó trong phạm vi thần thức của mình, nhưng kết quả đã khiến hắn thất vọng.

Tu vi của hắn có thể so sánh với vị thiếu tông chủ này, đều là Trúc Cơ đỉnh phong, gần với Kim Đan, với thần thức của hắn có thể phát hiện được phạm vi ít nhất là một trăm dặm, một nữ tử có tu vi chưa tới Tẩy Tủy Kỳ, sao có thể trong nháy mắt liền không thấy bóng dáng?

Vậy thì chỉ có cách giải thích, hoặc là đối phương đang che giấu tu vi, hoặc là trên người có phù lục cao cấp có thể trong nháy mắt dịch chuyển hàng trăm dặm.

Người duy nhất có năng lực này, không thể buông tha thiếu tông chủ cũng chỉ có Yêu Hoàng của Yêu giới, cũng giải thích hợp lý cho việc có người trà trộn vào Âm La Tông vào nửa tháng trước.

Âm hoa có thể nghĩ đến, Âm Lê La tự nhiên cũng nghĩ đến, sắc mặt hắn u ám và đáng sợ.

Chuyện của Yêu Hoàng vẫn luôn khiến hắn căm ghét, thậm chí nhục nhã!

Hắn hận không thể ăn tươi nuốt sống Yêu Hoàng!

Nhưng đây không phải là điều có thể hoàn thành trong một sớm một chiều.

Cái này có thể nói, quân tử giấu vũ khí trong người và chờ đồ ăn bị thịt nên phải kiên nhẫn và chậm rãi.

Âm Lê La dần dần tĩnh tâm lại từ trong bóng tối, bình tĩnh ra lệnh: “Ta sẽ bế quan trong vài ngày tới, không được để ai đến quấy rầy ta.”

“Vâng.” Âm Hoa cung kính nói, vì hắn đã quen với việc này, Thiếu tông chủ hàng tháng đều bế quan vào những ngày này, mặc dù chuyện này khiến hắn băn khoăn, nhưng việc của thiếu tông chủ không phải là chuyện hắn có thể quan tâm.



Ở một nơi khác.

Trên một con sông rộng cách đó hàng trăm dặm, tiếng côn trùng sống vào đêm đang ríu rít, xen lẫn tiếng vài con ếch nhảy xuống nước.

Bỗng có tiếng rơi cái tỏm, tiếng côn trùng đang kêu giật mình im bặt, một cái đầu nhô lên giữa sông.

Sở Huyên đưa tay lau đi vệt nước trên mặt, nhìn xung quanh, xác định mình đã qua khỏi nguy hiểm rồi bơi về phía bờ.

Trong lúc vắt y phục, nàng bất mãn lẩm bẩm: “Nếu có thể để ta trốn thoát thì sao lại cần ta sờ tay Âm Lê La?”

“Hệ thống cần thời gian chuẩn bị.” Giọng nói máy móc của hệ thống xuất hiện trong đầu nàng.

Nàng không ngờ hệ thống sẽ trả lời, những gì nàng nói chỉ là lời phàn nàn. Bây giờ hệ thống giải thích, nàng sửng sốt không biết nên nói gì.

Điều duy nhất nàng cần cân nhắc bây giờ là làm thế nào để có được gân rồng.

Không thể trà trộn vào cứ điểm của Âm La Tông, bọn họ chắc chắn sẽ tăng cường lực lượng canh gác.

Trong lúc nàng vừa phân tích, vừa chỉnh lại y phục, thì nhìn thấy thẻ bài trên eo, nàng đột nhiên dừng lại.

Suy nghĩ kỹ, lần này nàng trà trộn vào cứ điểm của Âm La Tông chắc hẳn hắn đã nghĩ rằng nàng là người do Yêu Hoàng phái đến, có thể tăng cường cảnh vệ, nhưng theo cách suy nghĩ của Âm Lê La, sau khi bị hắn phát hiện, những người được Yêu Hoàng cử đến chắc chắn sẽ không tự đặt bản thân vào nguy hiểm nữa.

Bằng không, tại thời điểm Âm Lê La phát tác, hắn cũng sẽ không chọn cứ điểm bên trong Thiên Thuỷ Quận.

Vậy tức là nàng vẫn có thể lợi dụng thẻ bài này để trà trộn vào!

Nghĩ tới đây, Sở Huyên tâm tình rất tốt.

Lần này, nàng không giả vờ gù lưng mà có dáng người bình thường, nàng chỉ thay đổi bộ y phục đặc biệt của Âm La Tông.

Bất quá, trước khi đi vào cứ điểm, nàng cố tình ăn vài quả ớt, giọng nói trở nên khàn khàn và khó chịu hơn trước.

Dựa theo cách làm trước đó, nàng dùng thẻ bài thành công đi vào cứ điểm.

Nhưng lần này có hai người canh cửa, cũng thật trùng hợp, hai người này chính là lão nhân lưng gù cùng nam tử cao gầy lúc trước.

“...Sao ngươi lại ngu xuẩn thế? Ngay cả giọng nói của ta cũng không nghe ra được sao?” Lão nhân lưng gù nhìn nam tử cao gầy với vẻ mặt oán trách, nếu không phải do hắn, thì lão cũng sẽ không bị sư phụ mắng, còn bị lệnh tới đây canh gác, lão đã hẹn với Tiểu Xuân ở Như Ý Uyển vào tối nay!