Trọng Sinh: Cửu Gia Sủng Ái Nhóc Con Huyền Môn

Chương 49: Châm cứu mà không nắm bắt được bí quyết ắt bị quỷ thần chê cười

Nhà họ Thẩm có vẻ đặc biệt quan tâm đến việc The Top bị Bùi Cửu gia phá hủy, điều này khiến Thẩm Văn Huyên nghi ngờ sàn đấu ngầm này có dính dáng đến bọn họ. Nếu không có quan hệ lợi ích mật thiết thì việc gì bọn họ phải rầu rĩ và giận dữ đến vậy khi hay tin chứ.

Nếu suy đoán này là thật, nhất định Thẩm Văn Huyên sẽ ôm hôn Bùi Cửu gia rồi khui chai rượu ngon nhất mình có để ăn mừng.

Bùi Dập Nam đã thông báo với mọi người trong nhà và chính thức bế quan tu luyện, không hề biết rằng có người đang có ý đồ “nhúng chàm” mình.

Dạo này, mức tiêu thụ đá của Bùi Dập Nam không ngừng tăng, ai cũng lo cứ tiếp tục thế này thì sẽ xảy ra chuyện. Ngày nào Bùi Dập Nam cũng phải nằm trên giường băng và nhai đá liên tục mới có thể hạ nhiệt, nhưng cứ thế mãi chỉ e sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe của anh. Cả nhà rất lo lắng về đợt bế quan này, bèn chỉ định Lâu Đức Phong canh chừng cho Bùi Dập Nam.

Nơi được Bùi Dập Nam lựa chọn làm chỗ bế quan là một ngôi nhà nhỏ bỏ không nằm cách xa dãy nhà chính. Ngôi nhà được xây dựng và trang hoàng theo phong cách phục cổ, thoạt trông có vẻ cổ kính, đồ nội thất trong nhà toàn những thứ có giá trị cao.

Trong căn phòng đón nhiều nắng nhất của ngôi nhà, Bùi Dập Nam đang nhắm mắt ngồi xếp bằng trên sàn nhà trải thảm dày. Bốn bề vô cùng yên tĩnh, chỉ có tiếng hít thở đều đều của một mình anh.

Căn phòng này có nội thất đầy đủ tiện nghi, tràn ngập ánh nắng, chỉ cần mở cửa sổ là có thể hít thở không khí trong lành.

Bùi Dập Nam thả lỏng cơ thể và hít thở đều. Không bao lâu sau, ý thức của anh bước vào một không gian hư vô toàn một sắc sương trắng mênh mang, hệt như lần thức tỉnh đầu tiên.

Thế rồi, anh thấy mình lại về với căn phòng ban đầu, vẫn ngồi xếp bằng dưới sàn nhà và lật xem các bí tịch truyền thừa từ Xích Ngọc Tinh Tủy hết cuốn này đến cuốn khác.

Cuối cùng, anh cũng tìm được thứ mình muốn tìm – thuật khế hồn, giúp khống chế lòng người.

Bùi Dập Nam muốn tu luyện thuật khế hồn ngay lập tức. Sau khi nắm vững công pháp này, anh mà vừa ý ai thì chỉ cần ký kết khế ước với người đó, đối phương sẽ trung thành với anh cả đời.

Mục đích chính của lần bế quan này là chấm dứt tình trạng thân nhiệt cao, khí huyết cuồn cuộn, đồng thời tìm cách nắm bắt thuật khế hồn. Anh muốn nghiên cứu kỹ càng cách tu luyện và quá trình sử dụng thuật khế hồn. Kiếp này anh không thể nào tùy tiện tin tưởng người khác được nữa, chỉ có thuật khế hồn mới có thể giúp anh yên tâm dùng người.

Trong lúc Bùi Dập Nam nghiên cứu công pháp mới, sức khỏe Tiểu Kiều đã khôi phục đáng kể chỉ sau một thời gian nghỉ ngơi.

Kể từ lúc đặt chân vào Đàn Đình Gia Uyển cách đây ba ngày, cô không hề ra khỏi phòng. Hai anh em Vấn Hựu và Vấn Nghiêu lúc nào cũng nhìn cô với vẻ dò xét như thể đang đánh giá một món bảo vật hiếm thấy, chỉ trừ lúc ăn cơm và đi ngủ.

Không biết có phải Bùi Cửu gia sợ cô bỏ trốn hay không mà còn phái thêm hai cổ võ giả có tu vi cao đến đây để giám sát cô, có thể nói là suy xét vô cùng chu đáo. Tiểu Kiều nghĩ mãi không ra rốt cuộc bản thân có giá trị lợi dụng ở chỗ nào.

Phương thuật thượng cổ mà cô được truyền thừa trong lúc thức tỉnh võ hồn hoàn toàn vô ích, vì cô chẳng hiểu gì chứ đừng nói đến việc vận dụng. Trong Quỷ Môn Thập Bát Châm có viết Tiểu Kiều không biết tí gì về lý thuyết y học, càng không thể thực hành, ngộ nhỡ mắc sai sót gì đó khiến người ta mất mạng thì tội lỗi quá.

Nhắc đến chuyện thức tỉnh võ hồn, Tiểu Kiều lại thấy thật nực cười. Kể từ cái đêm bộc phát linh lực ấy, thân thể cô không còn phản ứng nào khác, cũng chẳng có linh lực như các cổ võ giả bình thường khác. Cô đã cố gắng tái hiện cảm giác đêm đó nhưng không tài nào kích phát linh lực được, cứ như thể mọi chuyện chưa từng xảy ra vậy. Có điều, thương thế của cô bình phục nhanh hơn trước nhiều, không biết có liên quan gì đến chuyện thức tỉnh võ hồn thất bại hay không.

Tiểu Kiều nói cho Vấn Hựu và Vấn Nghiêu biết chuyện thức tỉnh thất bại. Cô thấy mình chẳng còn giá trị gì để bọn họ có thể lợi dụng được nữa, chi bằng để cô rời khỏi đây thì hơn. Nhưng rồi hai người bọn họ lại cung kính đáp rằng mình chỉ làm theo lệnh Cửu gia, thế là cô đành chịu.

Sau vài ngày nghỉ ngơi, Tiểu Kiều dần mất kiên nhẫn. Trước đó, Bùi Cửu gia đã bảo cô rằng sắp tới sẽ vắng mặt một thời gian, vậy bây giờ chẳng phải cơ hội tốt để cô bỏ trốn hay sao?

Trưa nay, Tiểu Kiều mặc một bộ quần áo ở nhà khá thoải mái do hai “bảo mẫu” mua cho, không biết là Vấn Hựu hay Vấn Nghiêu mua. Cô đứng bên cửa sổ sát đất, âm thầm quan sát cảnh sắc phồn hoa chốn thủ đô. Căn hộ này nằm trên tầng mười tám, muốn chạy trốn bằng đường cửa sổ e là hơi khó khăn. Dù vậy, cô nhất định phải tìm cách rời khỏi căn hộ này, sau đó lẩn vào đám đông và thoát khỏi sự khống chế của nhà họ Bùi.

Thấy Vấn Hựu và Vấn Nghiêu bưng thức ăn ra khỏi bếp, mùi thơm nức mũi, Tiểu Kiều thầm thở dài. Sau này cô không thể hưởng thụ cảm giác có người cơm bưng nước rót nữa rồi. Tất nhiên, tuy có phần tiếc nuối nhưng cô sẽ không cho phép bản thân chìm đắm trong lối sinh hoạt xa hoa hiện tại, vốn chỉ là một viên đạn bọc đường, làm sao sánh bằng tự do.

Tiểu Kiều tựa vào khung cửa và khoanh tay trước ngực, lạnh nhạt quan sát hai bảo mẫu của mình. Sau khi bọn họ bảo đầu bếp ra về, cô đứng thẳng dậy rồi thủng thẳng đi đến bàn ăn và nói: “Mấy ngày nay ở nhà mãi cũng chán, chiều nay tôi muốn ra ngoài chơi.”

Vấn Hựu đang bày biện bàn ăn, còn Vấn Nghiêu thì đứng bên cạnh lướt điện thoại. Nghe vậy, cả hai cùng ngừng tay, hết nhìn nhau lại nhìn cô.

Vấn Hựu dò hỏi: “Cô Kiều muốn đi đâu?”

Tiểu Kiều ung dung ngồi vào bàn ăn, thản nhiên nói: “Đi dạo trung tâm thương mại đi, ở nhà chẳng có việc gì làm, tôi muốn đi mua sắm gϊếŧ thời gian.”

Khuyết điểm duy nhất của trung tâm thương mại là có camera an ninh, nhưng những nơi đông người như thế rất thích hợp với kế hoạch bỏ trốn mà cô chuẩn bị tiến hành.

Vấn Hựu đồng ý ngay: “Vâng, chúng tôi sẽ sắp xếp.”

Hai anh em ngồi vào đầu bên kia bàn ăn. Vấn Nghiêu vừa ăn vừa quan sát gương mặt rất đỗi bình thường của Tiểu Kiều. Cô có một đôi mắt rất đẹp, nhưng chẳng còn ưu điểm nào khác.

Vấn Nghiêu thầm thở dài, rõ ràng cô gái này thua đứt các cô tiểu thư con nhà danh giá từng theo đuổi Cửu gia. Trước đó, anh ta cứ ngỡ cô gái mà Cửu gia lựa chọn hẳn phải xinh đẹp lắm, cho dù không đến mức nghiêng nước nghiêng thành thì cũng không thể là một cô gái có ngoại hình tầm thường như thế được. Khi đến Đàn Đình Gia Uyển và gặp Tiểu Kiều lần đầu, anh ta mới vỡ mộng.

Cô có một đôi mắt đẹp và khí chất trầm tĩnh, nhưng chỉ có thế mà thôi, anh ta không tìm được bất cứ ưu điểm nào khác.

Anh ta cho rằng vợ tương lai của Cửu gia hẳn phải là dòng thư hương, hoặc xuất thân từ một gia tộc môn đăng hộ đối, ai ngờ Cửu gia lại thích một nữ võ sĩ chẳng có gia thế, có khi còn chẳng có cả hộ khẩu cũng không chừng.

Thấy Tiểu Kiều đột nhiên sa sầm mặt, có vẻ mất kiên nhẫn, Vấn Hựu nhìn quanh một vòng, phát hiện Vấn Nghiêu đang nhìn cô chằm chằm một cách trắng trợn, anh ta bực bội đạp cậu em trai một cái.

Vấn Nghiêu suýt nữa bật thốt lên vì đau. Bị Vấn Hựu lườm một phát, anh ta vội ho khan một tiếng rồi cúi đầu ăn cơm.