Trọng Sinh: Cửu Gia Sủng Ái Nhóc Con Huyền Môn

Chương 48: Gắp lửa bỏ tay người

Trước ánh mắt dò xét của cả nhà, Thẩm Văn Huyên chỉ cười nhạt rồi vung vẩy chiếc điện thoại trên tay, vừa cười vừa trả lời Thẩm Tây Khoải: “Anh muốn nói đến chuyện The Top biến thành bình địa ấy hả? Cậu ấy vừa nói với tôi cách đây hơn một tiếng, còn bảo tôi lần sau đổi chỗ chơi.”

Thẩm Văn Huyên vừa dứt lời, mọi người cùng đổ dồn ánh mắt về phía anh ta. Thẩm Chấn Thanh lạnh lùng hỏi: “Tại sao cậu ta lại muốn làm vậy chứ?”

Thấy ánh mắt ai nấy như sắp tóe lửa, Thẩm Văn Huyên rốt cuộc cũng hiểu vì sao bọn họ lại tức giận như vậy, hóa ra là do The Top bị phá hủy. Chuyện này liên quan gì đến nhà họ Thẩm chứ

Bao năm qua, nhà họ Thẩm vẫn luôn cấm anh ta nhúng tay vào chuyện làm ăn của gia tộc. Nghĩ đến đây, Thẩm Văn Huyên đã đoán được ít nhiều. Anh ta nhún vai với bố mình rồi trả lời bằng giọng điệu cà lơ phất phơ: “Sao tôi biết được, ai chẳng biết cậu ta nổi tiếng nóng nảy, tôi chẳng dại nhiều chuyện.”

Thái độ hời hợt của Thẩm Văn Huyên khiến Thẩm Chấn Thanh nổi nóng. Ông ta vơ lấy tách trà trước mặt rồi ném mạnh về phía anh ta. “Bốp! Choang!”

Tách trà văng ngay trán Thẩm Văn Huyên, sau đó rơi xuống sàn vỡ tan tành. Máu tươi chảy ròng ròng trên mặt anh ta. Thẩm Văn Huyên không hiểu vì sao mình lại bị giận cá chém thớt, nhưng cũng đã quen với chuyện này.

Thẩm Chấn Thanh nổi cơn thịnh nộ, chỉ thẳng vào con trai mà quát lớn: “Mày chỉ biết ngửa tay xin tiền của gia đình để ăn chơi chứ có biết làm gì khác không hả? Đồ rác rưởi vô tích sự! Sao mày không chết đường chết chợ luôn cho rồi!”

Những lời rủa xả thậm tệ này chẳng giống giọng điệu một người cha nói chuyện với con trai chút nào. Thẩm Chấn Thanh chẳng buồn giả vờ ra dáng một người làm cha, hai cha con cứ như kẻ thù của nhau.

Thẩm Văn Huyên sờ trán, thấy lòng bàn tay đỏ lòm những máu, anh ta vẫn bình tĩnh dùng vạt áo lau máu rồi điềm nhiên nói: “Chậc, may vẫn chưa đi tắm, không thì lại mất công tắm lần nữa rồi.” Dứt lời, anh ta đi lên tầng trên, làm như không thấy cơn thịnh nộ của Thẩm Chấn Thanh. “Mày đứng lại đó! Tao đã cho phép mày đi chưa hả?” Thẩm Chấn Thanh giận dữ rống lên sau lưng Thẩm Văn Huyên.

Thẩm Văn Huyên dừng bước, chầm chậm xoay người lại và mỉm cười ôn hòa với người cha đang điên tiết của mình, nhưng ánh mắt lại lạnh như băng: “Ông còn muốn nói gì nữa à?”

L*иg ngực Thẩm Chấn Thanh phập phồng dữ dội, ông ta lớn tiếng chất vấn: “Tại sao Bùi Cửu muốn phá hủy The Top? Tối hôm qua mày và cậu ta đã hàn huyên những gì? Dạo này quan hệ giữa cả hai thế nào, mày có phát hiện ra vấn đề gì khác thường không?”

Thẩm Văn Huyên nhìn thoáng qua những người khác trong nhà, thấy Thẩm Chấn Đông, Thẩm Tây Ngạn và Thẩm Tây Khải đều đang nhìn mình chằm chằm.

Anh ta cụp mắt, ra vẻ đăm chiêu chốc lát như đang cố gắng nhớ lại mọi chuyện rồi mới trả lời: “Tối hôm qua, tâm trạng Bùi Cửu gia có vẻ không tốt cho lắm, cậu ta cứ nằng nặc bắt tôi uống với mình. Tuần trước bọn tôi cũng tới The Top, lần đó cậu ta còn phát sinh mâu thuẫn với Trần Dục An. Tuần trước nữa thì bọn tôi cùng đi đua xe, Bùi Cửu gia thắng cuộc nên hớn hở lắm. Trước đó nữa chủ yếu là uống rượu, tán gái và chơi mấy trò mà các người vốn chướng mắt đấy.”

Thẩm Chấn Thanh chưa hài lòng với ngần ấy thông tin. Ông ta nheo mắt, gặng hỏi: “Tối hôm qua cậu ta có nói gì về The Top không?”

Thẩm Văn Huyên chỉ do dự một giây liền lắc đầu: “Không, có điều tối hôm qua trông cậu ta rất bực bội, tôi đoán là do vụ xích mích với Trần Dục An tuần trước.”

Anh ta không nhắc gì đến chuyện Bùi Dập Nam có ý định thu mua The Top, chẳng những thế còn cố tình kéo Trần Dục An vào cuộc. Trần Dục An xuất thân từ nhà họ Trần, một trong tám gia tộc lớn, tính tình kiêu căng hống hách, có điều vẫn còn kém Bùi Cửu gia một bậc. Với tính ngang ngược phách lối của hai người này thì có nảy sinh mâu thuẫn cũng chẳng có gì lạ. Nếu nguyên nhân nảy sinh mâu thuẫn có dính dáng đến The Top thì

Thẩm Chấn Thanh trầm ngâm một lát rồi hỏi tiếp: “Vì sao Trần thiếu gia và Bùi Cửu gia lại xảy ra hiềm khích?”

“Hình như là do một nữ võ sĩ mà Bùi Cửu gia bao nuôi tại sàn đấu.” Thẩm Văn Huyên ngoan ngoãn hỏi gì đáp nấy.

Thẩm Chấn Thanh và Thẩm Chấn Đông nhìn nhau, cả hai cùng cho rằng nguyên nhân Bùi Dập Nam bỗng dưng phá hủy The Top có liên quan đến Trần Dục An. Rất có thể Bùi Cửu bị Trần Dục An kɧıêυ ҡɧí©ɧ nên mới giận lây sang The Top, người này vốn có tiếng không xem ai ra gì mà.

Thẩm Chấn Thanh bực bội chỉ vào mặt Thẩm Văn Huyên và quát: “Cút lên lầu, không có việc gì thì đừng chường mặt xuống đây làm gì cho chướng mắt tao!”

“Được thôi!”

Thẩm Văn Huyên cười hề hề rồi quay lưng bỏ đi, chẳng bận tâm đến vết thương đang chảy máu đầm đìa trên trán.

Người nhà họ Thẩm đã quen với thái độ nhẫn nhục chịu đựng của Thẩm Văn Huyên, ai cũng cho rằng anh ta cư xử như vậy là vì muốn tiếp tục ăn bám gia đình. Dẫu bị bọn họ châm chọc hay xỉ vả thậm tệ đi nữa, anh ta cũng chỉ cười chứ chưa nổi giận bao giờ.

Không có gia tộc làm chỗ dựa, anh ta sẽ chẳng là cái thá gì trong giới thượng lưu thủ đô. Cho dù anh ta chẳng làm nên trò trống gì đi nữa, người khác cũng phải nể mặt nhà họ Thẩm mà gọi anh ta là “Thẩm thiếu gia”. Cả nhà họ Thẩm đều xem Thẩm Văn Huyên là hạng vô tích sự và chưa bao giờ coi trọng anh ta, càng không muốn nhắc đến mẹ ruột của anh ta, nhớ đến lại càng chán ghét thêm.

Vì Thẩm Văn Huyên quay lưng về phía bọn họ nên không ai thấy cặp mắt đỏ ngầu vì phẫn nộ và thù hận của anh ta. Thẩm Văn Huyên thừa nhận bản thân là một kẻ vô dụng, chẳng những không có nhà ngoại hiển hách chống lưng, cũng chẳng giỏi mồm mép xã giao như những người khác trong nhà họ Thẩm. Dù vậy, anh ta vẫn luôn khắc ghi mối thù gϊếŧ mẹ sâu trong đáy lòng mình. Người nhà họ Thẩm ai cũng có trách nhiệm trong cái chết của mẹ anh ta, bọn họ chính là thủ phạm dồn mẹ anh ta vào chỗ chết!

Thẩm Văn Huyên biết mình không đủ khả năng tự mình báo nhưng anh ta có thể đợi thời cơ, đợi đến lúc tận mắt chứng kiến đám ngụy quân tử này ngã từ trên mây xuống vực sâu. Gieo gió có ngày gặt bão, anh ta vẫn còn trẻ, vẫn còn nhiều thời gian chờ đợi, cũng có thể đổ thêm dầu vào lửa khi cần.

Khổ nỗi, hai năm nay nhà họ Thẩm ngày một phát triển hơn trước, tài chính dư dả, Thẩm Tây Ngạn cũng không còn qua lại khăng khít với Bùi Cửu gia mà tự mở một công ty phần mềm. Gã ta đã gột sạch tiếng xấu ăn chơi trác táng, còn được mọi người ca ngợi là hào hoa phong nhã. Đám bạn ăn chơi ngày xưa bỗng chốc biến thành kẻ làm nền cho hình tượng mới của gã. Xét về độ mặt dày trơ trên thì ai có thể sánh bằng Thầm Tây Ngạn chứ.

Về đến phòng, sắc mặt Thẩm Văn Huyên âm u đến đáng sợ, lại thêm máu tươi đang chảy ròng ròng, trông càng giống ác quỷ từ địa ngục chui ra. Anh ta không biết nhà họ Thẩm đang làm gì mà tài chính ngày một khấm khá, hơn nữa trong nhà không ngừng xuất hiện những người làm có khí thế rất đáng sợ.