Tại Đàn Đình Gia Uyển, Vấn Hựu vừa tiễn các bác sĩ đến băng bó cho Kiều Lạc Yên thì nhận được bức ảnh Bùi Cửu gia gửi.
Các bác sĩ riêng của nhà họ Bùi ăn không ngồi rồi đã lâu, mãi đến gần đây mới được gia tộc trọng dụng trở lại nên làm việc rất nghiêm túc, không dám sơ sót mảy may. Hai tiếng trước, bọn họ đã băng bó kỹ càng cho Kiều Lạc Yên, đến cả mấy vết trầy xước bé tẹo trên ngón tay cô cũng được bôi thuốc cẩn thận.
Vấn Hựu phải nhìn một lúc lâu và căn cứ vào mấy tòa nhà lân clận mới nhận ra đống đổ nát trong ảnh là nơi nào. Biết vì sao Cửu gia lại gửi bức ảnh này cho mình, anh ta bước về phía phòng ngủ chính và gõ cửa.
“Cửa không khóa!” Tiểu Kiều lớn tiếng.
Vấn Hựu mở cửa ra, thấy Tiểu Kiều đang tựa vào đầ5u giường ngồi lướt điện thoại. Trông cô có sức sống hơn nhiều so với tình trạng thê thảm trước đó. Vấn Hựu đoán cô chỉ có thể tươi tỉnh chừng một tiếng mà thôi, ban nãy các bác sĩ đã tiêm thuốc giảm đau cho cô để cô có thể chịu đựng được quá trình khâu vết thương và băng bó, có lẽ khoảng một tiếng nữa tác dụng của thuốc sẽ yếu đi.
Vấn Hựu bước tới, cung kính đưa điện thoại cho Kiều Lạc Yên và nói: “Cửu gia mới gửi đấy ạ, cô Kiều có thể xem thử.”
Tiểu Kiều vẫn chưa quen được người khác gọi là “cô Kiều”, cũng không muốn đón nhận cái tên mới mà Bùi Cửu gia đặt cho cô. Sớm muộn gì cũng có ngày cô sẽ rời khỏi đây, vì vậy cô không muốn đón nhận những thứ do anh đem đến, bao gồm cả tên gọi mới, và dĩ nhiên cũng chẳng lưu luyến những thứ này.
Tiểu Kiều hờ hững nhìn thoáng qua màn hình điện thoại, thấy đống đổ nát trên đó, cô chẳng hiểu ra sao, cau tít lại. Cô ngẩng đầu nhìn Vấn Hựu và hỏi bằng giọng khàn khàn: “Đây là gì?”
Vấn Hựu cúi đầu, cố tìm những lời lẽ hay ho nhất để khen Cửu gia: “Cửu gia đã cho người san bằng The Top thành bình địa. Tuần trước, Cửu gia mới gặp bà chủ Hoa để bàn chuyện thu mua sàn đấu, giờ Cửu gia lại từ bỏ ý định đó và biến The Top thành một đống gạch vụn, có lẽ là vì cô.”
Bùi Dập Nam mà có mặt ở đây và nghe được câu trả lời khôn khéo của Vấn Hựu ắt sẽ khen ngợi anh ta hết lời.
Nghe Vấn Hựu nói vậy, Tiểu Kiều giật mình. Cô nhìn chằm chằm vào bức ảnh trong điện thoại, giờ mới để ý khung cảnh trong ảnh rất quen thuộc, chính là nơi cô căm ghét từ tận đáy lòng.
Đúng là The Top thật rồi!
Trong ảnh có một pho tượng đá nằm ven đường dẫn vào sàn đấu, người ra vào sàn đấu ắt sẽ thấy pho tượng này. Tiểu Kiều không ngờ Bùi Cửu gia lại cho người phá dỡ sàn đấu, hơn nữa bọn họ mới tạm biệt nhau chưa bao lâu mà anh đã thu xếp đâu vào đấy, quả là dám nghĩ dám làm. Cô không biết ai là người đứng đằng sau sàn đấu ngầm The Top cùng với tổ chức, nhưng bọn họ có thể đứng vững ở đất thủ đô này nhiều năm qua thì chỗ dựa ắt không đơn giản. Bùi Cửu gia làm vậy mà không sợ chọc phải tổ kiến lửa ư?
Những thế lực sở hữu lực lượng cổ võ giả trong tay thuộc Nghe Vấn Hựu bảo Bùi Cửu gia làm vậy là vì mình, tâm trạng Tiểu Kiều mới vui vẻ chưa được bao lâu đã chùng xuống. Cô siết chặt nắm đấm, lòng dạ rối bời, tựa như một hòn đá ném xuống mặt hồ phẳng lặng, làm dấy lên những gợn sóng lăn tăn. Không ngờ The Top lại sụp đổ dễ dàng và chóng vánh đến thế. Tiểu Kiều không phủ nhận rằng mình rất vui khi chứng kiến nơi này biến thành một đống gạch vụn điêu tàn, nhưng người gây ra chuyện này lại khiến lòng cô ngổn ngang trăm mối. Tiểu Kiều thở dài thườn thượt, không nhìn điện thoại nữa. Cô lạnh nhạt nói: “Tôi mệt rồi, muốn ngủ một lát.”
Vấn Hựu cất điện thoại vào túi quần rồi chắp tay trước bụng và hơi khom lưng: “Vâng, tôi sẽ canh chừng bên ngoài, có chuyện gì cô cứ gọi tôi.”
Tiểu Kiều hờ hững gật đầu rồi nằm xuống và nhắm mắt lại. Cô không muốn nghe Vấn Hựu nói gì nữa, anh ta càng khen Bùi Cửu gia thì cảm xúc của cô càng kỳ lạ hơn. Việc quan trọng nhất của cô bây giờ là nghĩ cách rời khỏi đây chứ không phải là suy nghĩ về Bùi Cửu gia. Anh có xuất thân cao quý, dù chỉ là một gã công tử bột ăn chơi trác táng đi nữa thì vẫn có địa vị hơn người. Một kẻ ốc không mang nổi mình ốc như cô có tư cách gì mà quan tâm đến người khác? Nghĩ vậy, Tiểu Kiều yên tâm ngủ thϊếp đi.
Thẩm Văn Huyên nhập nhèm mở mắt ra, mò mẫm tìm điện thoại ở đầu giường và thấy mình có tin nhắn do Bùi Cửu gia gửi. Thoạt đầu, thấy bức ảnh đống đổ nát kia, anh ta dụi mắt đầy ngái ngủ, không hiểu tại sao đối phương lại gửi bức ảnh này cho mình, hay là gửi nhầm người? Thế rồi, khi đọc tin nhắn kế tiếp, con buồn ngủ của anh ta lập tức bay biến.
Thẩm Văn Huyên trố mắt, cẩn thận đọc lại tin nhắn từng chữ một, sau khi xác định mình không hiểu sai ý mới dám nhìn bức ảnh kia lần nữa. Từ khung cảnh nhà cửa xung quanh đến chất liệu quen thuộc của đống gạch vụn nằm ngổn ngang dưới đất, có thể thấy nơi này từng là sàn đấu ngầm The Top.
Nghĩ đến đây, Thẩm Văn Huyên có cảm giác đầu mình sắp nổ tung. Hoặc là anh ta đang mơ, hoặc là đêm qua đã xảy ra một chuyện động trời nào đó nên Bùi Cửu gia mới nổi cơn thịnh nộ đến nỗi mất hết lý trí.
Thẩm Văn Huyên đóng cửa sổ chat rồi mở danh bạ và gọi cho Bùi Cửu gia. Một thanh âm máy móc vang lên, thông báo rằng người nhận hiện đang tắt máy.
Thẩm Văn Huyên ngồi thừ trên giường giây lát rồi vò lấy chiếc áo ngủ nhăn nhúm trên giường mặc vào, sau đó cầm theo điện thoại đi ra khỏi phòng.
Kể cũng khéo, hôm nay cả nhà họ Thẩm đều có mặt đông đủ. Thẩm Chấn Đông - gia chủ của nhà họ Thẩm đang ngồi trên ghế chủ vị. Sắc mặt ông ta sa sầm, đôi mắt ngập tràn lửa giận, dù ông ta cố gắng kiềm chế nhưng ai cũng có thể thấy được điều đó.
Thẩm Đại thiếu gia Thẩm Tây Ngạn lúc nào cũng tỏ ra nho nhã, nay lại cau có ra mặt.
Thẩm Nhị gia Thẩm Chấn Thanh vốn là người bận rộn nhất nhà, bình thường có khi mười bữa nửa tháng cũng chẳng thấy bóng dáng đâu, vậy mà hôm nay cũng có mặt.
Thấy bố ruột cũng có mặt, sắc mặt Thẩm Văn Huyên u ám thấy rõ, ánh mắt toát lên nỗi căm hận mãnh liệt. “Thằng vô tích sự của cái nhà này cuối cùng cũng chịu dậy rồi hả?”
Người thanh niên ngồi cạnh Thẩm Chấn Thanh nhìn Thẩm Văn Huyên chòng chọc bằng ánh mắt chán ghét và ác ý.
Thẩm Văn Huyên thản nhiên dừng bước ở chiếu nghỉ cầu thang để sửa sang áo ngủ, làm như không nhìn thấy vẻ khinh miệt của mọi người cũng như sự mỉa mai của người anh trai cùng cha khác mẹ với mình.
Thẩm Tây Khải là con trai hợp pháp của Thẩm Chấn Thanh, gã ta vẫn luôn xem thường Thẩm Văn Huyên, cho rằng đối phương chẳng những bất tài vô tướng mà còn không biết thân biết phận. Mặt mày Thẩm Tây Khải nhợt nhạt vì mải đắm chìm trong những cuộc vui thâu đêm suốt sáng, gã ta cười nhạo Thẩm Văn Huyên: “Nghe nói tối qua mày đi chung với Bùi Cửu hả, hôm nay tên đó vừa làm một chuyện động trời đấy, nó không kể mày nghe à?”