Hẳn Hoa Lập Lan phải điên tiết lắm nên mới gọi cả họ lẫn tên Bùi Cửu gia như thế. Bùi Dập Nam nhìn Hoa Lập Lan đăm đăm bằng cặp mắt đen sâu thẳm, sau đó lắc đầu ra chiều khó xử: “Chậc! Tôi gọi một tiếng ‘bà chủ Hoa’ thì bà tự cho mình là bà chủ thật đấy à? Đã dạy quy tắc ứng xử một lần rồi mà sao bà vẫn không nhớ vậy, chắc phải dạy thêm lần nữa thì bà mới nhớ được, đúng không?” Anh khẽ hất cằm ra lệnh cho Vấn Nghiêu: “A Nghiêu, cậu dạy cho bà Hoa đây biết rằng tôi không thích nghe chó sủa bậy nhé.”
“Vâng, thưa Cửu gia!”
Vấn Nghiêu bước đến sau lưng Hoa Lập Lan trong tích tắc, tưởng chừng anh ta vừa dịch chuyển tức thời, sau đó đá vào đầu gối bà ta nhanh như chớp, không cho đối phương kịp phản ứng.
Cú đá của anh ta không hề nhẹ, Hoa Lập Lan ngã khuỵu và nằm rạp dưới đất chứ chẳng quỳ nổi.
Bùi Dập Nam thủng thẳng bước tới trước mặt Hoa Lập Lan, nhìn xoáy vào đối phương bằng ánh mắt lạnh lùng như đang nhìn con sâu cái kiến. Hoa Lập Lan định ngồi dậy thì bị Vấn Nghiêu đạp ngay xương cùng, thế là lại nằm rạp dưới đất. Gương mặt bà ta méo mó vì đau đớn, nếp nhăn trên khóe mắt không có son phấn che đậy nên càng thêm lộ rõ.
Bùi Dập Nam đút tay vào túi quần rồi xoay người nhìn bà ta với vẻ chế nhạo và trêu ngươi.
“Bà nói xem, được người ta cư xử lịch thiệp thì không muốn, cứ phải nằm rạp dưới đất mới chịu biết điều. Bà hèn mọn đến thế cơ à?”
Không trang điểm, trông Hoa Lập Lan già đi cả chục tuổi. Sau nhiều lần bị Bùi Dập Nam xỉ vả, bà ta điên tiết gào ầm ĩ: “Bà đây không dọa suông đâu nhé, mày đã đắc tội người mà mày không nên đắc tội rồi, mày sẽ không được chết nhẹ nhàng đâu con ạ!”
“Chao ôi, sợ quá đi à!” Bùi Dập Nam hớn hở giả vờ giả vịt, nhưng làm vậy chẳng khác nào sỉ nhục Hoa Lập Lan gấp bội.
Hoa Lập Lan nhìn Bùi Dập Nam như nhìn một bệnh nhân tâm thần. Bùi Dập Nam thôi cười, ra sức giẫm mạnh lên đầu bà ta. Đám chó săn này góp công không nhỏ trong thất bại của nhà họ Bùi kiếp trước. Tạm thời, anh chưa thể động đến nhà họ Thẩm, nhưng Hoa Lập Lan là cái thá gì chứ, anh muốn trừng phạt bà ta thì chỉ cần nói vài câu là xong.
Bùi Dập Nam cúi người lại gần Hoa Lập Lan, cất giọng cười gằn: “Bà không đi hỏi thăm xem Bùi Cửu tôi đây đã từng sợ ai ở đất thủ đô này chưa? Hôm nay ông đây có chuyện vui nên không muốn nhìn thấy máu làm gì cho xui xẻo, xem như bà gặp may đấy. Tôi sẽ tha mạng cho bà, về nói với chủ mình là ông đây chán rồi. Đã cùng nhau chơi game, ai chơi được thì chơi, ai chơi không nổi thì cuốn xéo, đừng giở trò đe dọa với tôi, chẳng có tác dụng đâu!”
Hoa Lập Lan muốn mở miệng nhưng không làm sao thốt được nên lời, nước dãi cứ chảy ròng ròng qua khóe miệng, chỉ có thể ú ớ.
Thấy vậy, Bùi Dập Nam vội rụt chân về, sợ nước dãi của bà ta làm bần giày mình. Anh bực bội gắt gỏng: “Mẹ nó, xui xẻo quá!”
Có những người thích được nước lấn tới mà không tự biết bản thân đang đứng ở đâu, cứ tưởng mình tài giỏi lắm. Đến khi bị đạp xuống bùn thì bọn họ mới nhận ra mình là ai, mới hiểu rằng phải an phận thì mới có thể sống tạm qua ngày.
Hoa Lập Lan rên ư ử: “Sẽ không tha cho mày, quyết không tha cho mày...”
Bà ta không ngừng lặp đi lặp lại câu ấy như một bà điên.
Bùi Dập Nam lạnh nhạt quay mặt đi, liếc nhìn những người công nhân điều khiển xe xúc giữa đống đổ nát, khí thế bừng bừng. Nhìn cảnh này, lòng anh cũng chẳng vui sướиɠ là bao. Anh cố đè nén nhiệt lượng dâng trào trong người, đột nhiên nghĩ đến một chuyện. Tiểu Kiều và Kiều Lạc Yên là cùng một người, vậy thì kiếp trước anh cũng từng tiếp xúc với Tiểu Kiều khi cô còn là võ sĩ của The Top. Anh mới là người gặp được Tiểu Kiều trước, cũng là người đàn ông đầu tiên của Kiều Lạc Yên, vậy mà cô lại thành hôn thê của Đoàn Khương Duệ.
Kiếp trước anh có phần không cam tâm vì không thể giành được người đẹp, và đến kiếp này thì cảm giác không cam tâm ấy đã lên đến tột đỉnh sau khi biết được thân phận của Kiều Lạc Yên. Nếu không có vết bớt to bằng ngón cái trên người Kiều Lạc Yên, có lẽ Bùi Dập Nam sẽ không bao giờ biết được Tiểu Kiều chính là người mình muốn tìm trong cả hai kiếp. Thân phận của cô thay đổi quá bất ngờ, không cách nào tưởng tượng được hai người bọn họ lại là một.
Sắc mặt Bùi Dập Nam hơi tối lại, anh lấy điện thoại ra và chụp cảnh tượng đổ nát trước mặt, lấy nét rõ đến mức có thể thấy được những hạt bụi trong không khí. Anh gửi tấm ảnh này cho Vấn Hựu rồi chuyển tiếp cho Thẩm Văn Huyên, trăm phần trăm là giờ này anh ta vẫn chưa ngủ dậy. Anh gửi kèm một tin nhắn cho Thẩm Văn Huyên: The Top không còn nữa, lần sau đi chơi chỗ khác thôi. Sắp tới tôi sẽ đi du lịch nước ngoài một chuyến, khi nào về sẽ liên lạc với ông sau.
Xong xuôi, Bùi Dập Nam khóa màn hình rồi cất điện thoại vào túi và gọi lớn: “A Nghiêu!”
Vấn Nghiêu từ đằng sau bước tới: “Có thuộc hạ.”
Bùi Dập Nam nhẹ nhàng gõ kính râm, hờ hững nói: “Mấy công nhân kia đã vất vả nhiều, xong việc nhớ trả công cho bọn họ rộng rãi chút.”
Vấn Nghiêu gật đầu: “Tôi biết rồi ạ.”
Bùi Dập Nam đăm chiêu giây lát rồi nói tiếp: “Xong việc, cậu thu xếp ổn thỏa cho những người muốn rời khỏi The Top cùng Ngũ Thái rồi dẫn đội vệ sĩ đã đồng hành cùng cậu hôm nay đến Đàn Đình Gia Uyển tìm Vấn Hựu, hai người chỉ có một nhiệm vụ duy nhất là trông chừng cô gái sống ở đó.”
Vì tò mò, Vấn Nghiêu cả gan nhìn Bùi Cửu gia chòng chọc. Cửu gia có phụ nữ từ khi nào thế nhỉ? Không biết anh đã đi đến bước kia chưa? Bọn họ chuẩn bị chào đón cậu chủ nhỏ từ bây giờ được chưa nhỉ? Đây quả là một tin tức đáng mừng, lão gia mà biết thì bệnh tật không chừng sẽ thuyên giảm đáng kể.
Ánh mắt Vấn Nghiêu quá lộ liễu, Bùi Dập Nam biết ngay anh ta đang nghĩ gì. Anh gõ một cái vào gáy Vấn Nghiêu và nói: “Đừng nghĩ lung tung. Cô ấy còn nhỏ, cậu và A Hựu phải chăm sóc cô ấy cho cẩn thận vào, không được để cô ấy bỏ trốn. Nếu cô ấy mất tích thì có bị phạt nặng cũng đừng trách tôi.”
Vấn Nghiêu xoa gáy, cười hềnh hệch: “Vâng, tôi đảm bảo sẽ hoàn thành tốt nhiệm vụ!”
“Được rồi, tôi đi trước đây, cậu tiếp tục trông nom chỗ này nhé.”
Bùi Dập Nam đeo kính râm lên, phất tay với Vấn Hựu rồi lên xe và phóng đi như bay. Sở dĩ anh đến đây một chuyến dù lẽ ra phải bế quan tu luyện là vì muốn tận mắt chứng kiến nơi từng khiến Kiều Lạc Yên chịu khổ bị san bằng thành bình địa. Giải quyết xong chuyện này, anh có thể yên tâm bế quan tu luyện được rồi. Anh không biết mình cần bế quan bao lâu, thôi thì cứ cho Kiều Lạc Yên thấy thành ý của mình trước đã. Anh cho rằng đó là quyết định đúng đắn, lòng cảnh giác của cô quá cao, không dễ chinh phục tí nào.