Chiều hôm ấy, Tiểu Kiều được hai anh em Vấn Hựu và Vấn Nghiêu đưa đến trung tâm thương mại lớn nhất châu Á với diện tích hơn hai mươi hecta. Tiểu Kiều không biết rằng trung tâm thương mại này do Tập đoàn Bùi thị bỏ vốn toàn bộ, có kiến trúc và nội thất cực kỳ sang trọng hội tụ các nhãn hiệu xa xỉ nổi tiếng nhất thế giới, từ thời trang nam nữ đến trang sức, đồng hồ, cùng với nhiều loại hình ăn uống và vui chơi giải trí. Đi dạo ở đây rất dễ bắt gặp các ngôi sao và người nổi tiếng thường xuất hiện trên tivi.
Hôm nay là cuối tuần, Tiểu Kiều cứ ngỡ lưu lượng khách sẽ rất đông, nhưng đến khi được nhân viên lễ tân mời vào trong, cô mới phát hiện ngoài nhân viên công tác thì trong này chẳng có bóng dáng một người khách nào nữa. Hơi thở Tiểu Kiều bỗng trở nên gấp gáp, cô trố mắt nhìn quanh quất, hi v5ọng vẫn còn những người khách khác, nhưng rồi chỉ có thể thất vọng thở dài. Thái độ của các nhân viên đối với cô còn ân cần và cung kính hơn cả hai anh em Vấn Hựu, Vấn Nghiêu, làm cô mất tự nhiên hết sức.
Thấy vậy, Vấn Hựu ôn tồn giải thích: “Cô Kiều, nơi đây là trung tâm thương mại cao cấp nhất thủ đô, do Tập đoàn Bùi thị bỏ vốn đầu tư, không chỉ là nơi mua sắm mà còn cung ứng đủ loại dịch vụ ăn uống, làm đẹp và giải trí, có thể nói là không thiếu thứ gì. Chúng tôi đã bao trọn nơi này trong ngày hôm nay để tránh phát sinh các rắc rối không cần thiết, toàn bộ nhân viên công tác sẽ chỉ phục vụ một mình cô.”
Nghe vậy, Tiểu Kiều tức đến nỗi run rẩy cả người. Như thế này không phải là xa xỉ bình thường nữa rồi. Từ bé đến lớn, đây là lần đầu cô được làm khách VIP, nhưng cô có muốn thế đâu. Hôm nay cô đòi đi ra ngoài là để tìm cơ hội bỏ trốn, giờ thì hay rồi, trước bao nhiêu là ánh mắt đang nhìn chằm chằm thế này thì cô chỉ cần chạy một bước thôi là bị phát hiện ngay. Tiểu Kiều hít một hơi sâu rồi quay sang mỉm cười với Vấn Hựu: “Giờ tự dưng tôi không muốn đi dạo nữa, làm sao đây?” Vấn Hựu trả lời hết sức nghiêm túc: “Cô không thích chỗ này ư? Vậy chúng ta đổi chỗ khác cũng được, cô cứ nói mình muốn đi đâu, tôi sẽ cho người bao trọn chỗ đó, giờ làm ngay chắc vẫn kịp.”
Anh ta “chu đáo” đến thế thì Tiểu Kiều còn làm thế nào được nữa, đành tiếp tục tiến hành kế hoạch bỏ trốn dù biết trước sẽ thất bại, dù là làm cho có lệ đi nữa.
Sau khi dạo một vòng quanh tầng một, cô choáng váng trước giá cả cao ngất trời của hàng hóa bày bán nơi đây. Đồng hồ toàn tiền triệu trở lên, riêng những chiếc được trưng bày trong tủ kính sang trọng thì còn đắt nữa, có thể lên đến bảy số không. Những bộ trang phục lộng lẫy treo trên giá cũng không có bộ nào có giá thấp hơn mười nghìn tệ. Cô còn thấy một chiếc túi tương tự với chiếc túi cô đang đeo, ấy thế mà cũng mấy chục nghìn. Các cửa hàng ở trung tâm thương mại này toàn là cướp cạn!
Hàng hóa trưng bày ở tầng càng cao thì giá cả càng đắt, đắt một cách thái quá. Thấy Tiểu Kiều chỉ ngắm chứ không cầm một món nào lên xem, càng không nhắc gì đến chuyện mua, Vấn Hựu và Vấn Nghiêu không biết phải làm thế nào. Hai người nhìn nhau, cuối cùng quyết định món nào được Tiểu Kiều nhìn lâu hơn bình thường một chút thì bảo người ta gói lại.
Sau khi dạo vài tầng, chân Tiểu Kiều mỏi nhừ, thế mà chỉ mới đi được một góc nhỏ của trung tâm thương mại này.
Kế hoạch bỏ trốn đã thất bại thì chớ, bản thân lại cạn kiệt sức lực, đúng là thiệt đơn thiệt kép. Cô xua tay: “Không đi dạo nữa, về thôi!”
Cô thấy mình đang hành xác chứ không phải là đi dạo nữa, thà quay về Đàn Đình Gia Uyển nghĩ cách khác còn hơn. Vấn Hựu và Vấn Nghiêu vâng dạ, sau đó tháp tùng cô ra khỏi trung tâm thương mại. Dọc đường về, lúc đi ngang qua một nhà vệ sinh công cộng, Tiểu Kiều vội bảo bọn họ dừng xe. Cô chỉ về phía nhà vệ sinh công cộng và nói: “Tôi đi vệ sinh một lát.” Con người ai cũng có nhu cầu, dĩ nhiên Vấn Hựu và Vấn Nghiêu không thể không đồng ý, cũng không thể đi theo cô vào nhà vệ sinh nữ được, đành để cô xuống xe và đi một mình vào trong đó.
Việc đầu tiên cô làm sau khi vào nhà vệ sinh là tìm một lối ra khác, và nhanh chóng tìm thấy cửa sau. Cánh cửa khá bẩn thỉu, nhưng Tiểu Kiều vẫn nhếch môi, ánh mắt đong đầy ý cười.
Giải quyết nhu cầu xong xuôi, Tiểu Kiều nhẹ nhàng băng qua lối đi ngập ngụa giấy vệ sinh và rác rưởi, sau đó vung chân đạp văng cửa. Cô đang định ra ngoài thì thấy bên ngoài có vài người phụ nữ buộc tóc đuôi ngựa, mặc đồ thể thao màu đen đang đứng canh, ai cũng có khí thế sắc bén, thoạt nhìn đã biết là người tập võ.
Thấy Tiểu Kiều đi ra, bọn họ khom lưng, cung kính cúi chào: “Cô Kiều.”
Đậu xanh rau má!
Tiểu Kiều phùng mang trợn má, thật tức chết đi được. Cô đóng sầm cửa lại rồi quay vào trong nhà vệ sinh và ngước nhìn cửa sổ thông gió phía trên cao. Ba phút sau, cô đã thành công trèo qua cửa sổ ra ngoài, tuy rằng hơi chật vật một chút. Lần này, cô cẩn thận nhìn quanh quất, thấy không có ai canh gác thì thở phào nhẹ nhõm.
Tiểu Kiều vào tư thế sẵn sàng, sau đó nhẹ nhàng nhảy xuống đất. Ngay sau đó, một nhóm vệ sĩ cả nam lẫn nữ mặc đồ thể thao màu đen nhanh chóng xúm lại. Tiểu Kiều nhìn lại mình rồi đánh giá bọn họ, thầm cân nhắc một mình mình có thể hạ gục mấy người. Đã mất công trốn ra ngoài, còn khiến bản thân lấm lem tro bụi, trông vô cùng lôi thôi lếch thếch, nếu bỏ cuộc ngay bây giờ thì cô không cam tâm.
“Cô Kiều đi chơi nãy giờ đã chán chưa?”
Đằng sau chợt có người lên tiếng, thanh âm cung kính, thoạt nghe có vẻ như người này đứng trên cao nói vọng xuống. Tiểu Kiều nhìn về phía đó thì thấy Vấn Hựu đang đứng trên nóc nhà vệ sinh công cộng, hai tay chắp sau lưng, ung dung nhìn xuống đám đông bên dưới, rất ra dáng cao nhân lánh đời.
Giờ thì Tiểu Kiều hoàn toàn từ bỏ ý định chạy trốn. Vấn Hựu đã xuất hiện, ắt hẳn Vấn Nghiêu cũng ở gần đây. Chạy trốn ngay trước mặt hai cổ võ giả cấp cao khác nào mơ giữa ban ngày.
Tiểu Kiều điềm nhiên gật đầu rồi đi ngang qua mấy người vệ sĩ để đến chỗ ô tô đang đỗ. Vấn Hựu nhảy xuống đất, bám sát sau lưng cô.
Suốt dọc đường trở về Đàn Đình Gia Uyển, Tiểu Kiều ngoan ngoãn ngồi yên, không làm trò gì nữa. Về đến nơi, Tiểu Kiều mở cửa và thấy một núi hộp quà và túi giấy chồng chất trên sàn, làm cô tròn mắt.
Cô chỉ vào núi quà và hỏi hai anh em Vấn Hựu: “Chuyện gì thế này?”
Vấn Hựu giải thích đầy tự hào: “Ban nãy, món nào được cô nhìn lâu hơn một chút là nhân viên cửa hàng sẽ gói lại cho cô. Dịch vụ của bọn họ vốn nổi tiếng chu đáo, hơn nữa hôm nay chỉ có mình cô là khách nên giao hàng tương đối nhanh.”