Bùi Dập Nam muốn dặn dò thêm đôi điều để Tiểu Kiều bớt cảnh giác với mình, khổ nỗi cơ thể càng lúc càng nóng, sắp không chịu nổi. Anh nhẹ nhàng đóng cửa xe lại rồi nhìn sang Vấn Hựu đang đứng bên cạnh, vẻ dịu dàng trong ánh mắt đã không còn, môi mím lại. Bùi Cửu gia lại quay về với vẻ lạnh nhạt mọi khi.
Anh căn dặn Vấn Hựu: “Đưa cô ấy đến nơi an toàn,h phương diện ăn ở phải được thu xếp thỏa đáng. Nếu cô ấy mất tích thì tôi sẽ hỏi tội cả đám đấy.”
Vấn Hựu cúi đầu, dõng dạc đáp: “Vâng, thưa Cửu gia!”
Nói rồi, anh ta ngước nhìn Bùi Dập Nam, phát hiện cơ thể anh bắt đầu bốc khói trắng, da thịt cũng ửng hồng, vội nói: “Cửu gia, tôi sắp xếp người đưa cậu về biệt viện nhé?”
Biệt viện nhà họ Bùi lúc nào cũng chuẩn bị sẵn giường băng và nước đá để hạ nhiệt nhanh chóng với tình trạng hiện tại của Bùi Dập Nam, tốt nhất là nhanh chóng quay về nhà.
Cả người Bùi Dập Nam nóng rực như lửa, tưởng chừng sắp bị thiêu thành tro. Không hiểu sao đêm nay di chứng lại phát tác nghiêm trọng đến vậy. Anh biết mình cần nhanh chóng tiến hành bế quan, không thể tiếp tục trì hoãn được nữa, nhưng anh vẫn không yên tâm về Kiều Lạc Yên. Thấy Vấn Hựu vẫn không quá để tâm đến cô, sắc mặt Bùi Dập Nam hơi sa sầm.
Không còn cách nào khác, anh đành nhấn mạnh: “Vấn Hựu, Kiều Lạc Yên chính là cô con dâu tương lai mà bố tôi đã chọn, anh phải chăm sóc cô ấy thật chu đáo, đừng để cô ấy bỏ trốn, cũng không được để cô ấy bị thương hay là phải chịu ấm ức gì, cô ấy muốn gì cũng cố chiều theo.”
Vấn Hựu há hốc miệng, tỏ vẻ khó tin. Tiểu Kiều mà là con dâu tương lai do gia chủ chọn ư? Gia chủ chỉ có hai người con trai, con cả đã lập gia đình nhiều năm, chỉ còn lại Cửu gia. Vậy là Tiểu Kiều sẽ gả cho Cửu gia? Cô vẫn luôn lăn lộn ở sàn đấu ngầm suốt mấy năm nay, làm thế nào mà lọt vào mắt xanh của gia chủ được?
Hơn nữa, trông Tiểu Kiều chẳng giống ứng cử viên tiềm năng cho vị trí này tí nào. Khoan bàn đến ngoại hình và khí chất của Tiểu Kiều, chỉ riêng thân phận và gia thế đã khiến cô không đủ tư cách rồi. Khắp thủ đô này có không biết bao nhiêu thiên kim quyền quý tranh nhau gả vào nhà họ Bùi, tuy bọn họ chưa chắc đã thật lòng thích Cửu gia, nhưng nhà họ Bùi quá giàu có, gả vào ắt có thể tiêu tiền không phải nghĩ.
Bùi Dập Nam lạnh lùng nhìn Vấn Hựu chằm chằm. Vấn Hựu giật mình, vội cúi đầu và nói: “Cửu gia, tôi biết phải làm thế nào rồi.”
Từ nay về sau, anh ta không thể gọi Tiểu Kiều trống không như thế nữa, phải gọi là cô Kiều. Không chừng vài năm nữa còn phải cung kính gọi là Cửu thiếu phu nhân ấy chứ. Cho dù sau này thân phận của cô sẽ thay đổi ra sao đi nữa, nay cô đã có chỗ dựa là nhà họ Bùi, địa vị dĩ nhiên cũng khác xưa.
Bùi Dập Nam vỗ vai Vấn Hựu, cẩn thận dặn dò: “Cô ấy vẫn còn nhỏ tuổi, anh nhớ đừng nói lung tung trước mặt cô ấy."
Tạm thời anh không có ý nghĩ kia, chẳng qua muốn Vấn Hựu chăm sóc Kiều Lạc Yên chu đáo nên mới nói với anh ta như vậy, nhưng lại sợ cô mà biết chuyện này thì sẽ sợ hãi bỏ trốn nên mới dặn dò anh ta không được lỡ lời. Cô vẫn chưa đủ lớn để hiểu những chuyện này, chuyện cần ưu tiên bây giờ là bồi bổ cho cô rồi đưa cô đến trường để cô làm quen với môi trường mới, với lối sống của một người bình thường. Con gái phải nâng cao trình độ bản thân, mở mang tầm mắt mới có thể hiểu rõ mình muốn gì và thận trọng suy xét trong việc lựa chọn bạn đời.
Bùi Dập Nam đang chiếm ưu thế, có cả thiên thời, địa lợi, nhân hòa. Anh tin mình chỉ cần đối xử tốt với cô thì sớm muộn gì cũng có thể níu kéo cô ở lại.
Vấn Hựu tròn xoe mắt, lúc này mới nhớ đến tuổi tác của Kiều Lạc Yên. Không biết là tưởng tượng đến chuyện gì mà khóe môi anh ta giật giật một cách mất tự nhiên, sắc mặt cứng đờ, giọng điệu cũng rất kỳ quái: “Vâng, tôi biết rồi. Tôi sẽ không nhắc đến chuyện này với bất cứ ai.”
Khó khăn lắm Cửu gia mới vừa ý với một cô gái, có điều gu của anh hơi độc đáo, hơn nữa còn chưa thể khiến đối phương gật đầu. Vấn Hựu quyết định giữ kín như bưng chuyện này.
Bùi Dập Nam nào biết Vấn Hựu nghĩ gì, anh xua tay: “Được rồi, anh đi đi. Phải đưa cô ấy đến nơi an toàn đấy.” Dứt lời, anh bước tới chiếc xe phía sau.
Thấy Cửu gia đã lên xe, Vấn Hựu mới ngồi vào xe Kiều Lạc Yên. Đoàn xe nhanh chóng nổ máy và chạy bon bon về hướng nội thành.
Vừa lên xe, Bùi Dập Nam lập tức cởϊ áσ ra và chỉnh điều hòa xuống mức thấp nhất. Cả người anh nóng hừng hực như đang bị lửa thiêu, nhưng vẫn không quên chuyện báo thù cho Tiểu Kiều. Anh gọi điện thoại cho Vấn Nghiêu, hẳn đối phương vẫn đang ở biệt viện.
Trời chưa sáng nhưng Vấn Nghiêu đã thức dậy. Anh ta bước xuống giường, chuẩn bị luyện công buổi sáng thì thấy Cửu gia gọi điện thoại đến, bèn vội vàng bắt máy, thậm chí còn chưa kịp buộc dây giày.
Sau khi nghe Bùi Dập Nam dặn dò, sắc mặt Vấn Nghiêu lộ vẻ kinh ngạc, đến tận lúc cúp máy vẫn còn ngẩn ngơ.
Anh ta ngớ người mất vài giây mới khom lưng buộc dây giày và ra khỏi phòng, khẩn cấp triệu tập đội vệ sĩ của nhà họ Bùi.
Đội ngũ của Vấn Nghiêu vừa đi chưa được bao lâu thì Bùi Dập Nam về đến nhà. Anh cứ thế để mình trần đi thẳng lên phòng ngủ ở tầng trên, tìm đến chiếc giường băng yêu dấu, thứ duy nhất có thể giúp anh xoa dịu phần nào ngọn lửa ngùn ngụt trong người.
Bùi Cửu gia nhào lên giường băng, cả người chỉ mặc độc một chiếc quần boxer. Anh ôm một xô đá, không ngừng bốc từng nắm đá cho vào miệng. Những viên đá này cứng đến nỗi có thể khiến người ta rách đầu chảy máu nếu bị ném trúng, vậy mà vừa vào miệng Bùi Cửu gia đã tan thành nước, có thể thấy nhiệt độ cơ thể anh hôm nay cao đến nhường nào.
Trời còn tờ mờ sáng, ba bốn chục chiếc máy xúc phá dỡ công trình đang chạy bon bon trên con đường cao tốc dẫn ra ngoại thành, đi đầu là mấy chiếc xe sang. Vì còn quá sớm nên ngoài đường hầu như không có người qua lại, xe cộ cũng thưa thớt, thành thử chẳng có mấy ai chứng kiến cảnh tượng khác thường này.
Ngay khi được lệnh từ Bùi Cửu gia, Vấn Nghiêu đã liên hệ với công ty xây dựng lớn nhất thủ đô để huy động một đội xe xúc phá dỡ công trình theo yêu cầu và kéo đến The Top.
Tảng sáng, cuối cùng đoàn xe cũng đến nơi. Vấn Nghiêu nhảy xuống xe rồi dặn dò nhóm vệ sĩ nhà họ Bùi vài câu. Bọn họ lập tức tản ra, đến chỗ các công nhân điều khiển xe xúc.
Ngày hôm nay sẽ không thể nào yên tĩnh được.
Các võ sĩ cả nam lẫn nữ của The Top đang say giấc nồng trong ký túc xá thì bị cơn chấn động đánh thức. Cùng lúc ấy, tại phòng nghỉ dành cho quản lý, anh Hổ đang ôm Thang Tiểu Ngải ngủ say cũng giật mình tỉnh dậy, thấy đồ đạc trong phòng đang lắc lư dữ dội. Gã ta cứ ngỡ có động đất, vội vàng đẩy Thang Tiểu Ngải ra rồi hốt hoảng chạy ra khỏi phòng, thậm chí còn chưa kịp mặc quần áo đàng hoàng.
Thang Tiểu Ngải đã quá mệt sau một đêm vất vả, đi đứng bình thường còn chật vật chứ đừng nói là chạy, nhưng khát vọng sinh tồn đã giúp cô ta bộc phát sức mạnh tiềm tàng và chạy ra ngoài với dáng chạy vô cùng kỳ quái. Dọc đường, thấy các võ sĩ khác cũng đang hớt hải chạy trốn mà vẫn không quên nhìn mình chòng chọc, cô ta cúi đầu và phát hiện một chuyện vô cùng xấu hổ, ấy là đã quên mặc áσ ɭóŧ. Đương lúc nguy cấp, Thang Tiểu Ngải thậm chí chẳng có thời giờ la hét, cô ta vội vàng dùng hai tay che ngực rồi chạy theo đám đông ra ngoài, trông cứ như một con vịt đang chạy lạch bạch.
Sau khi ra khỏi tòa nhà, đập vào mắt bọn họ là những đống gạch vụn ngổn ngang, bụi đất bay mù mịt cùng với tiếng máy xúc đinh tai nhức óc.
Anh Hổ chạy ra ngoài trước bọn họ. Ba mươi mấy chiếc xe xúc đang dùng thiết bị chuyên dụng để phá dỡ tòa nhà, các bức tường nhanh chóng biến thành gạch vụn. Gã ta trợn tròn mắt, lòng đầy hoảng sợ, đồng thời còn có phần tuyệt vọng.