Bùi Dập Nam không nhận ra vẻ mất tự nhiên của Tiểu Kiều, sự chú ý của anh đã dồn hết vào cân nặng của cô, anh có cảm giác mình đang bế một con búp bê bằng giấy. Anh nhíu mày hỏi: “Em nặng bao nhiêu? Được 45 kg không?”
Tiểu Kiều hời hợt đáp: “43.”
Nghe vậy, đôi mày Bùi Dập Nam càng n3hăn tít lại. Anh cúi đầu nhìn cô bằng ánh mắt hoang mang và xót xa, không tài nào tưởng tượng nổi cô gái gầy yếu như con mèo hen này làm thế nào mà s7ống sót đến tận bây giờ. Một lúc lâu sau, anh nghiêm mặt bảo đảm: “Tôi sẽ chăm lo cho em thật tốt.”
Bùi Cửu gia nhận thấy mình có trách nhiệm vỗ béo cô nhóc nhà mình, một nhiệm vụ không hề dễ dàng tí nào.
Tiểu Kiều vẫn lặng thinh, mặc Bùi Dập Nam muốn nói sao thì nói. Cô cúi đầu cụp mắt, không còn dáng vẻ gai góc ban nãy, trông rất ngoan ngoãn. Không ai thấy được đôi mắt trong trẻo và lạnh băng của cô. Cô không thể hiểu nổi tại sao thái độ của Bùi Dập Nam lại thay đổi đột ngột đến vậy, không biết có liên quan gì đến vết bớt của mình hay không. Lẽ nào cô là con rơi của nhà họ Bùi, hoặc là thân thế của cô có dính dáng đến nhà họ. Ngoài hai khả năng này ra, cô không nghĩ ra được nguyên nhân nào khác, bởi lẽ Bùi Dập Nam chỉ thay đổi thái độ sau khi biết trên người cô có vết bớt.
Lúc bế Tiểu Kiều ra khỏi khu chung cư cũ nát để đi đến chỗ đoàn xe nhà mình đang đỗ ven đường, Bùi Dập Nam nhác thấy một bóng người mặc áo xanh lướt qua. Anh không cần đuổi theo cũng biết đối phương chính là Nguyễn Khanh Khanh, người đi cùng Tiểu Kiều trước đó. Kiếp trước, hai người họ rất thân thiết, nay Nguyễn Khanh Khanh lại liều mình đến cứu Tiểu Kiều trong lúc nguy nan, có thể thấy tình nghĩa giữa hai người rất sâu đậm.
Bùi Dập Nam quyết định hôm nào sẽ tìm Nguyễn Khanh Khanh nói chuyện. Tuy bây giờ Tiểu Kiều có vẻ ngoan ngoãn đấy, nhưng cô vẫn còn gai góc lắm. Muốn lấy được sự tín nhiệm của cô và moi được thông tin hữu ích nào đó từ cô thì đi tìm Nguyễn Khanh Khanh là biện pháp nhanh nhất.
Bùi Dập Nam không nhìn theo bóng lưng Nguyễn Khanh Khanh nữa, anh bế Tiểu Kiều bước về phía chiếc xe mình ngồi ban nãy. Vấn Hựu đi bên cạnh lập tức rảo bước tới trước và mở cửa xe cho anh. Bùi Dập Nam khom lưng đặt Tiểu Kiều lên băng ghế sau rồi giũ tấm chăn màu xám đặt bên cạnh ra và đắp cho cô, nhưng không lên xe với cô.
Xong xuôi, anh chống tay lên trần xe rồi ôn tồn dặn dò: “Tiểu Kiều, từ nay trở đi, tên em là Kiều Lạc Yên. Em sẽ là cô gái có địa vị cao quý nhất nhà họ Bùi, trừ những người có vai vế lớn hơn. Tôi sẽ bảo người làm giấy tờ tùy thân cho em. Lát nữa, Vấn Hựu sẽ đưa em đến Đàn Đình Gia Uyển, từ nay nơi đó sẽ là nhà em. Ở đó sẽ có bác sĩ chữa trị các vết thương cho em, em thấy khó chịu chỗ nào trong người thì phải nói cho bọn họ biết nhé. Sắp tới, có lẽ tôi sẽ không có thời gian gặp em, cần gì em cứ nói với Vấn Hựu, anh ấy sẽ nghe theo mọi sắp đặt của em. Khi nào em hoàn toàn bình phục, tôi sẽ cho người làm thủ tục nhập học tại Đại học Thịnh Thế cho em.”
Tiểu Kiều tròn mắt, đang định mở miệng nói gì đó thì những lời kế tiếp của Bùi Dập Nam làm cô im bặt. Sắc mặt Bùi Dập Nam chợt ửng hồng vẻ mất tự nhiên, anh thở dài thườn thượt rồi nhỏ nhẹ nói tiếp: “Tiểu Kiều, bây giờ em vẫn còn nhỏ, nên đến trường và học cách hòa nhập với môi trường mới. Đại học Thịnh Thế ở thủ đô là một trong những trường đại học có tầm ảnh hưởng lớn trên cả nước, con cháu tám gia tộc lớn của thủ đô đều học ở đây, ai cũng tranh thủ mở rộng các mối quan hệ xã giao và củng cố bè cánh của mình trong lúc đi học, em cũng phải nỗ lực. Nhà họ Bùi sẽ mời giáo viên dạy các phép tắc cơ bản trong giao tiếp cũng như những điều cần biết về giới thượng lưu cho em. Tuy đó không phải là những tri thức bắt buộc, nhưng không học và không có cơ hội được học là hai chuyện khác nhau. Tôi hi vọng em có thể thử tiếp xúc với những thứ đó, nếu em cảm thấy hứng thú thì nhà họ Bùi sẽ cung cấp cho em mọi tài nguyên cần thiết, còn nếu không thì em cứ sống thoải mái theo ý mình là được, sở thích của em là quan trọng nhất.”
Bùi Dập Nam hiếm khi kiên nhẫn giảng giải với người khác lâu đến thế. Kiếp trước, anh từng nghe nhiều người chê bai trình độ học vấn của Tiểu Kiều, cùng với những lỗi ứng xử của cô khi giao tiếp với giới thượng lưu. Bọn họ thường chế nhạo Tiểu Kiều là hạng hữu dũng vô mưu, chỉ có bề ngoài xinh đẹp, không thể sánh với các tiểu thư con nhà quyền quý khác.
Bùi Dập Nam vốn chẳng để ý đến những điều đó, nhưng anh muốn Tiểu Kiều được làm chính mình theo cách hoàn mĩ nhất, khiến người khác không tài nào bới lông tìm vết được tí gì, khiến những lời bỉ bôi và chế giễu nhằm vào cô phải im hơi lặng tiếng. Tất nhiên, tiền đề là Tiểu Kiều có thích hay không.
Thanh âm êm tai của Bùi Dập Nam làm Tiểu Kiều sửng sốt. Cô không hẳn là cảm động, những lời anh nói không hề nằm trong quy hoạch tương lai của cô, và dĩ nhiên cũng chẳng có hứng thú với cái bánh vẽ mà anh bày ra. Song, thành ý của anh lại khiến cô có cảm giác... Nói thế nào nhỉ, được người ta yêu chiều? Chở che? Trân trọng? Tiểu Kiều không làm sao diễn tả được, chỉ thấy trái tim hơi xao động.
Vẻ điển trai của người đàn ông này có nét gì đó vừa chính vừa tà, nhất là khi anh cười và để lộ chiếc răng nanh bên trái. Những lúc ấy, đôi mắt đào hoa của anh sáng ngời như chứa đựng muôn vàn vì sao, có lẽ chẳng ai cưỡng nổi nụ cười dịu dàng và chân thành của anh cả.
Tiểu Kiều cố đè nén cảm xúc khác thường chợt xuất hiện trong lòng, ngoan ngoãn gật đầu: “Cũng được.”
Cô không biết đối phương muốn giở trò gì mà cũng chẳng có quyền từ chối, tạm thời cứ đồng ý rồi tìm cơ hội bỏ trốn mới là thượng sách.
Dáng vẻ nghe lời của Tiểu Kiều có một sức hút khó cưỡng đối với Bùi Dập Nam. Sự tương phản giữa bà La Sát dữ tợn tàn nhẫn kiếp trước với cô gái ngoan ngoãn như một chú mèo con này quá lớn, đem lại cảm giác thỏa mãn về mặt tâm lý cho anh.
Bùi Dập Nam bỏ tay ra khỏi trần xe và vuốt mái tóc hơi rối của Tiểu Kiều. Bàn tay anh nóng rực, Tiểu Kiều giật mình lùi lại và nhìn anh với vẻ nghi hoặc.
Bùi Dập Nam rụt tay về, dường như đang cố nhẫn nhịn điều gì. Anh cất giọng khàn khàn: “Kiều Lạc Yên, em hãy nghe lời một chút. Nhà họ Bùi sẽ là tấm kim bài miễn tử của em, em muốn làm gì trên đất thủ đô này cũng được, miễn là đừng dính dáng đến giới cổ võ.”
Tiểu Kiều nghe mà có cảm giác anh đang đe dọa mình, đại khái là bảo cô nghe lời thì sẽ được thưởng, còn nếu dám làm trái ý thì nhà họ Bùi thừa sức khiến cô sống dở chết dở.
Tiểu Kiều cho rằng mình đã hiểu ý đối phương. Cô còn cách nào khác ngoài gật đầu nữa đâu, dù trong lòng khó chịu nhường nào thì bề ngoài vẫn phải tỏ ra bình thản.
Bùi Dập Nam biết Tiểu Kiều vẫn chưa tin tưởng mình, có lẽ cô vẫn đang ấp ủ ý định bỏ trốn. Ánh mắt anh thoáng hiện vẻ rầu rĩ và bất đắc dĩ, thầm nghĩ để một mình Vấn Hựu trông chừng e là không đủ, phải đưa cả Vấn Nghiêu đến Đàn Đình Gia Uyển mới được.
Cảm nhận được nhiệt độ cơ thể không ngừng gia tăng, Bùi Dập Nam thở dài và nhìn chăm chú vào Kiều Lạc Yên đang ngồi trên xe. Anh có thể thấy được vẻ lạnh lùng và cảnh giác ẩn chứa trong đôi mắt trong trẻo của cô, quả nhiên sự ngoan ngoãn nghe lời lúc này chỉ là giả vờ giả vịt.