Trọng Sinh: Cửu Gia Sủng Ái Nhóc Con Huyền Môn

Chương 41: ᗪu͙ƈ ᐯọиɠ chiếm hữu của Bùi Cửu gia dần bộc lộ

Bùi Dập Nam thấy rõ vẻ ngờ vực và cảnh giác của Tiểu Kiều. Giờ đây, anh chỉ mong sao thời gian có thể quay ngược về vài tiếng trước để ngăn cản bản thân tùy tiện gây tổn thương cho cô, tránh cho đôi bên hiểu lầm. Tất nhiên, đó là chuyện không tưởng, Bùi Dập Nam chỉ có thể thuyết phục Tiểu Kiều bằng giọng điệu thành khẩn nhất: “Tin tôi đi, không một gia tộc nào ở thủ đô này có thể hỗ trợ em nhiều như nhà họ Bùi đâu. Nhà họ Bùi sẽ đáp ứng mọi yêu cầu của em miễn là có thể, sẽ cung cấp cho em hết thảy tài nguyên mà mình có.”

Tiểu Kiều nhìn anh như nhìn một gã ngốc, thậm chí còn nghi ngờ rằng mình vừa nghe nhầm. Cô cảm thấy đầu óc anh có vấn đề, vài tiếng trước còn ra lệnh cho thuộc hạ truy sát cô, không bao lâu sau đã thay đổi một trăm tám mươi độ, thử hỏi làm sao cô có thể tin anh được.

Tiểu Kiều liếʍ bờ môi trắng bệch và nứt nẻ, nheo mắt lại và hỏi dò: “Nếu Cửu gia đã thương xót tôi như vậy thì thả tôi đi được không?”

Trước ánh mắt lạnh lùng và ngờ vực của cô, Bùi Dập Nam vẫn ôn hòa như cũ. Anh nhẹ nhàng lắc đầu, vẻ bất đắc dĩ: “Em không thể đi được. Tôi có thể giúp em có một cuộc sống an bình như em mong muốn, có thể thu xếp để em hoàn toàn rời khỏi sàn đấu ngầm cũng như giải quyết dứt điểm vướng mắc giữa em với thế lực sau lưng em.”

Tiểu Kiều đang bị người ta truy sát, anh đâu dám để mặc cô đi lang thang bên ngoài chứ.

Tiểu Kiều không tin lời Bùi Dập Nam dù chỉ một chữ. Thái độ của anh tuy ôn hòa nhưng thực chất lại rất cứng rắn, cô biết hiện tại mình không đủ khả năng bỏ trốn. Đúng lúc này, bụng cô chợt kêu òn ọt, nghe rõ mồn một giữa bốn bề yên tĩnh. Tiểu Kiều hỏi Bùi Dập Nam: “Vậy tôi có được ăn no không?”

Lúc còn ở tổ chức, cô thường phải chịu đói, phải chấp nhận để đôi tay mình vấy máu những người chỉ mới gặp vài lần để đổi lấy miếng cơm manh áo. Đối với cô, có thể lấp đầy bụng quan trọng chẳng kém sự tự do.

Nghe vậy, Bùi Dập Nam mỉm cười dịu dàng, thanh âm vừa nghiêm nghị vừa có phần cưng chiều: “Không chỉ được ăn no, em còn trở thành một nữ vương được bao người hâm mộ ấy chứ.”

Anh chợt nhớ đến lời đề nghị của bố mình vài ngày trước, bảo anh đưa đối tượng tình một đêm kiếp trước của mình về làm con dâu nhà họ Bùi. Thật ra, anh cũng từng nghiêm túc suy xét vấn đề này và thấy như vậy cũng tốt, nhưng bây giờ biết được tuổi thật của Tiểu Kiều thì anh lại thấy không ổn, cứ có cảm giác mình mà có ý gì đó với cô thì chẳng khác nào cầm thú. Dù sao nuôi thêm một người chẳng phải việc gì khó khăn đối với nhà họ Bùi, bọn họ có thể nuôi cả chục cả trăm Tiểu Kiều cũng được ấy chứ.

Có điều, anh vẫn chưa thể quen với gương mặt của cô kiếp này, quả thật chẳng giống kiếp trước tí nào, nhưng đó không phải vấn đề gì to tát. Vịt con xấu xí rồi sẽ có ngày lột xác thành thiên nga, mà cho dù không có ngày đó đi chăng nữa thì cũng chẳng sao.

Theo Bùi Dập Nam, bây giờ Tiểu Kiều đã là người nhà họ Bùi, dĩ nhiên đủ tư cách được mọi người ngưỡng mộ. Anh muốn giúp cô triệt để thoát khỏi danh xưng bà La Sát quá đỗi nặng nề kia để báo đáp ân tình nhặt xác kiếp trước, để cô trở thành một nữ vương ngạo nghễ đứng trên đỉnh cao. Khi ấy, mọi người sẽ phải ngước nhìn cô, sẽ không còn ai dám chỉ trích cô nữa, những kẻ từng nói xấu sau lưng cô sẽ phải câm miệng, chẳng đáng nhắc đến.

Tiểu Kiều chầm chậm vươn tay ra. Bùi Dập Nam vẫn luôn chìa tay đợi cô, anh lập tức nắm lấy tay cô rồi bước tới trước và ôm cô vào lòng, sau đó cởϊ áσ khoác của mình ra và choàng lên người cô. Anh cúi đầu nhìn cô gái gầy gò trong lòng mình, chậm rãi mơn trớn gương mặt lem nhem bụi đất của cô. Động tác của anh rất nhẹ nhàng, như thể anh sợ mình mà mạnh tay dù chỉ một chút thì sẽ khiến cô bị đau. Sự dịu dàng khó hiểu của Bùi Dập Nam chẳng hề khiến Tiểu Kiều cảm thấy vui mừng, trái lại, cô sởn gai ốc khắp người, sống lưng lạnh toát, tựa như vừa nhảy xuống vực sâu hun hút, không cách nào trèo lên vậy. Giác quan thứ sáu mách bảo cô về mối nguy hiểm đang chực chờ, làm cô sởn hết cả tóc gáy.

Chẳng riêng gì Tiểu Kiều, mấy người Vấn Hựu thấy vậy cũng mắt tròn mắt dẹt. Bọn họ chưa từng thấy Cửu gia che chở cho một cô gái nào chu đáo đến thế, xưa nay anh có gần gũi với phụ nữ bao giờ đâu. Vấn Hựu nhìn Tiểu Kiều từ đầu đến chân, quả thật nhìn thế nào cũng không tìm được nét đẹp đặc trưng của nữ giới từ thân hình gầy gò như suy dinh dưỡng của cô. Anh ta cả gan suy đoán phải chăng Cửu gia có gu tương đối độc đáo.

Đang ôm Tiểu Kiều, Bùi Dập Nam sực nhớ đến quan hệ giữa cô và nhà họ Đoàn ở kiếp trước. Anh nhẹ nhàng nâng cằm cô, nhìn thẳng vào đôi mắt sắc bén của cô và hỏi bằng giọng điệu bình tĩnh: “Em có quan hệ gì với nhà họ Đoàn, một trong tám gia tộc lớn của thủ đô không?”

Tiểu Kiều đăm chiêu. Vốn dĩ cô đã nghi ngờ đầu óc người này có vấn đề, giờ nghe anh hỏi vậy thì càng tin chắc như thế. Cô lạnh nhạt trả lời, cố gắng không lườm anh: “Không quen biết, cũng chẳng có quan hệ gì.”

Cô mà quen biết với nhà họ Đoàn thì đã chẳng bị tổ chức khống chế, càng không cần sống lay lắt qua ngày ở sàn đấu ngầm.

Bùi Dập Nam miết nhẹ cằm Tiểu Kiều, đầu ngón tay lập tức dính máu. Anh lục túi áo khoác Tiểu Kiều đang mặc để lấy khăn tay, sau đó vừa lau mặt cho cô vừa ôn tồn căn dặn: “Sau này em hãy ngoan ngoãn đi theo tôi, thấy người nhà họ Đoàn thì tránh xa một chút, cố gắng đừng tiếp xúc với bọn họ.”

Vốn dĩ Bùi Dập Nam còn định nói xấu nhà họ Đoàn vài câu, đặc biệt là Đoàn Khương Duệ, hôn phu của Kiều Lạc Yên kiếp trước. Nhớ khi ấy, anh đã khổ công tìm cô suốt bao lâu, để rồi biết được hóa ra cô là hôn thê của Đoàn đại công tử, thử hỏi làm sao anh không ghét Đoàn Khương Duệ cho được. Song, nước chảy chỗ trũng là lẽ thường tình ở đời, nhà họ Bùi không có địa vị như nhà họ Đoàn, mà bản thân anh cũng chẳng có thực lực đáng gờm như Đoàn Khương Duệ, đã vậy thì anh làm gì có tư cách phá đám nhân duyên của người ta. Vả lại, nhà họ Đoàn từng nhiều lần giúp đỡ nhà họ Bùi ở kiếp trước, nghĩ đến đây là Bùi Dập Nam lại chẳng thể nói xấu bọn họ được. Phương châm của anh là thủ đoạn tàn nhẫn một chút cũng chẳng sao, nhưng không thể vứt bỏ những nguyên tắc cơ bản nhất trong đạo lý làm người. Kiếp này, anh sẽ cạnh tranh với Đoàn Khương Duệ một cách sòng phẳng, để xem ai có bản lĩnh cưới được mỹ nhân về nhà.

Nghe Bùi Dập Nam huyên thuyên, khóe môi Tiểu Kiều giần giật. Một kẻ tép riu như cô làm sao có cơ hội tiếp xúc với nhà họ Đoàn đang đứng đầu bốn gia tộc cổ võ chứ, vậy mà Bùi Cửu gia lại nói như thể chuyện này sớm muộn gì cũng đến.

Tiểu Kiều quyết định nhẫn nhịn chờ thời, khi nào có cơ hội lại bỏ trốn cũng chưa muộn, tính mạng là trên hết. Cô ngoan ngoãn gật đầu.

Thấy vậy, Bùi Dập Nam mỉm cười tươi rói, mặt mày rạng rỡ. Anh khom người bế cô lên như bế một nàng công chúa.

Tiểu Kiều chưa bao giờ được người khác đối xử dịu dàng như vậy nên chẳng tự nhiên tí nào, tay chân cứng đờ như khúc gỗ.