Trọng Sinh: Cửu Gia Sủng Ái Nhóc Con Huyền Môn

Chương 40: Xa tận chân trời, gần ngay trước mắt

Thấy Tiểu Kiều đứng đó với gương mặt lấm lem tro bụi, quần áo rách mướp, đôi mắt đỏ ngầu, cả người bê bết máu, trông như một con ác quỷ mới từ địa ngục chui ra, tay Bùi Dập Nam chọt run bắn. Giờ phút này, anh bỗng nhận ra nét tương đồng giữa Tiểu Kiều với bà La Sát trong kiếp trước.

Mới vài tiếng trước, anh còn định gϊếŧ cô gái này, nghĩ đến đó là Bùi Dập Nam lại thấy áy náy đan xen với xót xa. Tiểu Kiều mới bao lớn cơ chứ, cô vẫn còn quá nhỏ, chẳng giống bà La Sát quyến rũ khiến vô số gã đàn ông chết mê chết mệt kia tí nào.

Thấy đám cổ võ giả của tổ chức bận đánh nhau kịch liệt với nhóm Vấn Hựu, không rảnh để ý đến mình, Tiểu Kiều rất muốn bỏ trốn, ngặt nỗi chẳng còn tí sức lực nào. Cô còn đứng được đến bây giờ là nhờ sức mạnh ý chí kiên cường hơn người.

Thế rồi, Tiểu Kiều chợt cảm nhận được một ánh mắt nóng rực đang nhìn xoáy vào mình. Cô nhìn quanh một vòng, thấy Bùi Dập Nam đang đứng cách đó không xa và nhìn mình với vẻ mặt phức tạp.

Bị Tiểu Kiều nhìn chằm chằm bằng ánh mắt cảnh giác, Bùi Dập Nam hơi khựng lại, sau đó tiếp tục bước về phía cô một cách cứng đờ. Anh quan sát gương mặt cô thật kỹ để tìm những nét tương tự với bà La Sát kiếp trước nhưng chỉ uổng công. Người đang đứng trước mặt anh chẳng có bất cứ đặc điểm nào có thể khiến anh liên tưởng đến bà La Sát kiêu căng ngang ngược của kiếp trước cả.

Bị Vấn Hựu và các vệ sĩ của nhà họ Bùi bao vây, Dương Bân và đồng bọn dần rơi vào thế yếu. Thấy Bùi Cửu gia đứng trước mặt Tiểu Kiều, gã biết tình thế không thể xoay chuyển được nữa, dù không cam tâm nhưng đành ra dấu rút lui. Cả bọn lập tức lao ra khỏi khu chung cư cũ kỹ rồi mất hút trong bóng đêm mịt mùng. Bùi Dập Nam đứng trước mặt Tiểu Kiều, chầm chậm vươn tay về phía cô. Đó là một bàn tay đẹp với nước da trắng và những ngón tay thuôn dài, nhưng Tiểu Kiều lại co rúm cả người theo phản xạ, trong khi vốn đã bị thương nặng, thế là loạng choạng suýt ngã.

Bùi Dập Nam hốt hoảng đỡ lấy vòng eo mảnh khảnh của cô và nhẹ nhàng ôm cô vào lòng.

Hơi thở xa lạ của anh khiến Tiểu Kiều càng căng thẳng hơn, cô ra sức vùng vẫy.

“Em đừng cử động!” Bùi Dập Nam ôm eo cô, giọng điệu ôn hòa.

Bùi Cửu gia quả là tiêu chuẩn kép, lúc chưa nghi ngờ Tiểu Kiều là người tình kiếp trước của mình thì hành hạ cô đủ đường, giờ phát hiện được manh mối thì không nỡ nặng lời dù chỉ một câu.

Song, Tiểu Kiều không hề cảm nhận được sự dịu dàng của anh. Cô ra sức giãy giụa khỏi vòng tay anh và ngã chúi về phía trước. Khoảnh khắc sắp sửa ngã nhào xuống đất, cô kịp thời bám lấy cây cột điện dán đầy tờ rơi quảng cáo. Bùi Dập Nam vừa dợm bước lại gần, cô đã giơ dao găm kề ngay cổ mình và quắc mắt nhìn anh như muốn nói ta đây thà chết chứ không khuất phục. Cô cất giọng khàn khàn: “Đừng lại đây. Hoặc là anh thả tôi đi, hoặc là nhận xác tôi!”

Tiểu Kiều biết, cổ võ giả mà không có gia thế hùng mạnh thì chỉ có thể trở thành một món vũ khí trong tay những kẻ có quyền có thế. Có lẽ cả Dương Bân lẫn Bùi Cửu gia đều là cá mè một lứa, mục đích giống nhau cả, dù rằng một bên muốn bắt cô về tổ chức còn bên kia ra tay cứu cô.

Ngày thường, Bùi Cửu gia có bao giờ biết sợ ai, vậy mà Tiểu Kiều vừa đưa dao lên cổ, anh vội giơ hai tay lên, giọng điệu hiền hòa chưa từng thấy: “Tôi sẽ không lại gần, em đừng làm bừa.”

Tiểu Kiều hơi ngẩng đầu, lưỡi dao chạm vào da thịt, chỉ cần dùng sức thêm chút nữa thì sẽ ứa máu: “Vậy thì thả tôi đi đi!”

Bờ môi trắng bệch của cô run run, thanh âm nhẹ bẫng như gió. Bùi Dập Nam đứng cách cô khá gần nên mới nghe thấy cô đang nói gì.

Khắp người Tiểu Kiều chằng chịt vết thương, máu tươi đầm đìa. Bùi Dập Nam nhìn cô, yết hầu khẽ nhúc nhích, sắc mặt lo lắng. Anh kiên nhẫn dỗ dành: “Bây giờ em cũng đâu có sức mà đi. Tôi chỉ muốn xác minh một điều, đảm bảo sẽ không làm hại đến em.”

Tiểu Kiều nhìn xoáy vào Bùi Dập Nam bằng đôi mắt đen láy sâu thăm thẳm, lạnh lùng hỏi: “Xác minh điều gì?”

“Em cởϊ áσ ra đi.”

Bùi Dập Nam vừa dứt lời, thân hình Tiểu Kiều chợt cứng lại, cơ bắp gồng lên, các vết thương cũng vì thế mà chảy máu nhiều hơn. Sợ cô hôn mê vì mất máu quá nhiều, Bùi Dập Nam vội nói: “Tôi không có ý gì cả, chỉ muốn nhìn vết bớt sau lưng em thôi.”

Nghe vậy, Tiểu Kiều cau mày: “Sao anh biết trên người tôi có vết bớt?”

Thấy cô vẫn còn cảnh giác, Bùi Dập Nam nhỏ nhẹ hỏi: “Vết bớt trên người em có hình trái tim đúng không?”

Dù không biết anh làm thế nào mà biết được chuyện này, Tiểu Kiều vẫn gật đầu. Bùi Dập Nam thình lình kích phát tu vi, Tiểu Kiều bị sức mạnh của anh chèn ép đến nỗi không thể cử động. Cô nhìn anh đăm đăm, thân hình không kìm được mà run rẩy, sau đó ngã ngửa về phía sau. Sức lực của cô đã hoàn toàn cạn kiệt.

Bùi Dập Nam nhanh nhẹn xông tới và ôm cô vào lòng. Nhân cơ hội này, anh kéo cổ áo cô qua vai, để lộ vết bớt hình trái tim quen thuộc. Anh từng vuốt ve và hôn lên nó ở kiếp trước, sao có thể nhận nhầm được. Nhưng rồi anh lại thấy kỳ quặc. Anh chăm chú quan sát gương mặt lem luốc vì mồ hôi quyện với bụi bẩn của cô, ngũ quan chẳng có gì đặc sắc, mái tóc cắt ngắn tũn, dài không quá nửa ngón tay và bù xù như một đứa con trai, vóc dáng lép kẹp, bảo cô là con trai chắc cũng chẳng ai nghi ngờ. Bà La Sát xinh đẹp, tính tình ngang ngạnh có tu vi ăn đứt cả đám đàn ông kiếp trước sao lại có bộ dạng thế này chứ. Hơn nữa, tuổi tác của Tiểu Kiều cũng nhỏ hơn anh nghĩ.

Kiếp trước, Kiều Lạc Yên thoạt trông rất trẻ, có điều tác phong cứng rắn và những tin đồn thất thiệt về cô khiến người ta không chú ý đến vẻ non nớt của cô.

Bùi Dập Nam sống lại vào thời điểm năm năm trước, theo quỹ đạo vốn có của kiếp trước thì hai năm nữa, anh và Kiều Lạc Yên sẽ có một đêm xuân.

Nếu quả thật là thế này thì khi bọn họ gặp nhau lần đầu ở kiếp trước, cô chỉ mới bước vào tuổi thành niên chưa được bao lâu. Bùi Dập Nam thở dài thườn thượt rồi đau đầu day trán, nhất thời chưa thể đón nhật sự thật về chênh lệch tuổi tác giữa hai người.

Tiểu Kiều vẫn giãy giụa, muốn vùng ra khỏi vòng tay anh. Thấy vậy, Bùi Dập Nam nhẹ nhàng buông cô ra và dè dặt đỡ cô đứng dậy. Giờ thì anh đã xác nhận rõ ràng thân phận của cô, phải nghĩ cách dễ dành cô mới được.

Bùi Cửu gia chìa tay về phía Tiểu Kiều, dịu dàng nói: “Tiểu Kiều, đi cùng tôi đi. Tôi sẽ không làm hại em, sẽ thỏa mãn mọi nhu cầu của em và giúp em giải quyết những khó khăn mà em đang phải đương đầu.”

Nghe vậy, Tiểu Kiều chẳng những không vui vẻ mà trái lại còn cảnh giác hơn trước.