Tiểu Kiều lạnh nhạt nhìn bọn họ, cất giọng trào phúng: “Hừ, nói thì hay lắm, rõ ràng muốn lấy mạng tôi thì có! Các người đã theo dõi tôi ngay từ đầu chứ gì.”
Cô vứt chiếc ba lô trên vai đi, trên tay chợt xuất hiện một con dao găm không biết lấy từ đâu, sa3u đó lao thẳng về phía bọn họ.
Vừa rồi, cô tìm cớ bảo Nguyễn Khanh Khanh đi trước không chỉ vì người nhà họ Bùi đang canh chừng ngay cổng chung cư mà còn vì một nguyên nhân khác, cô biết người của tổ chức sẽ không dễ dàng buông tha cho mình. Theo cô được biết thì xưa nay chưa từng có ai thoát được lệnh truy sát do đích thân thủ lĩnh ban bố. Đằng nào cũng đã bỏ lỡ thời cơ tốt nhất, c5ô không muốn Nguyễn Khanh Khanh bị liên lụy theo mình.
Tiểu Kiều mới thức tỉnh võ hồn chưa bao lâu nên chưa thể phát động toàn bộ tu vi của bản thân cũng như vận dụng linh lực một cách nhuần nhuyễn trong lúc đánh nhau với người của tổ chức. Chẳng mấy chốc, cô đã bị bọn họ đẩy lùi và dần rơi vào thế hạ phong. Vốn dĩ cô đang bị thương nặng, có thể giằng ; co với một đám cổ võ giả đến tận bây giờ đã là ghê gớm lắm rồi.
Đám cổ võ giả đánh nhau với Tiểu Kiều cũng phát hiện cô đã thức tỉnh võ hồn. Gã cầm đầu sáng mắt lên, ôn tồn khuyên nhủ: “Tiểu Kiều, cô cũng thức tỉnh võ hồn rồi hả? Đã vậy thì cô chỉ cần nhận lỗi, chắc chắn thủ lĩnh sẽ tha mạng cho cô. Theo chúng tôi về đi.”
“Đừng có mơ!”
Cánh tay cầm dao găm của Tiểu Kiều run rẩy, cô nhìn trừng trừng từng tên cổ võ giả trước mặt bằng đôi mắt hung tợn như chó sói. Nếu có thể gϊếŧ người bằng ánh mắt, có lẽ nỗi căm hận trong mắt cô đủ sức hủy diệt một góc trời.
Một trong những đối tượng khiến cô căm hận chính là Bùi Cửu gia. Nếu không có anh thì kế hoạch của cô đã diễn ra suôn sẻ, không chừng giờ này đã rời khỏi thủ đô và đang trên đường đi đến một thành phố nào đó.
“Ngu xuẩn!” Bị Tiểu Kiều từ chối, gã cầm đầu thẹn quá hóa giận, bèn ra lệnh cho những người còn lại: “Xông lên, bắt sống cô ta!”
Đám cổ võ giả lại ùa lên như ong vỡ tổ. Tiểu Kiều cắn răng đối phó, song cũng khó tránh khỏi trúng đòn. Kẻ địch tuy không muốn lấy mạng cô nhưng lại không ngừng giày vò, vết thương trên người càng lúc càng nhiều, máu me bê bết. Dù vậy, Tiểu Kiều vẫn kiên trì cầm cự, quyết không chịu khuất phục. Cô dốc hết chút sức lực cuối cùng để đâm gã cổ võ giả đứng gần nhất, bất chấp máu tươi đang chảy ròng ròng trên cánh tay.
Thân hình Tiểu Kiều loạng choạng chực ngã, tay cầm dao run lẩy bẩy, cô thở hổn hển như sắp đứt hơi, chẳng còn sức lực để đánh trả nữa. Ngay khoảnh khắc kẻ địch lao tới, một luồng linh lực kỳ lạ thình lình bộc phát từ cơ thể cô, đối phương bị sóng xung kích hất văng ra xa mấy mét.
Đám cổ võ giả của tổ chức khϊếp sợ ra mặt. Bọn họ đều đã đạt đến cảnh giới Hậu Thiên, vậy mà vẫn có cảm giác bị đè nén trước sóng linh lực của Tiểu Kiều, chứng tỏ tu vi của cô cao hơn bọn họ nhiều, thử hỏi bọn họ không sợ sao được. Nên biết rằng bọn họ phải tu luyện khắc khổ nhiều năm và sử dụng nhiều thứ dược liệu quý báu mới có được tu vi như ngày hôm nay.
Gã cầm đầu lộ vẻ kiêng dè, giọng điệu ôn hòa hơn hẳn: “Tiểu Kiều, cô hãy chịu thua đi, sẽ không có ai đến cứu cô đâu. Theo chúng tôi về thì ít ra còn giữ được tính mạng”
Tiểu Kiều gắng gượng đứng vững, giận dữ gằn giọng: “Sau đó phải răm rắp nghe lệnh tổ chức, có thể mất mạng bất cứ lúc nào, cả đời không được tự do? Dương Bân, anh thích sống như thế mặc anh, nhưng tôi thì không. Tôi không muốn làm quân cờ gϊếŧ chóc trong tay tổ chức!”
Dương Bân năm nay ba mươi tuổi, đã bị tổ chức tẩy não đến nỗi chỉ biết nghe lệnh mù quáng như một người máy, hoàn toàn không còn tư duy phản biện, cũng là tác phẩm mà thủ lĩnh tổ chức vừa lòng nhất. Gã có thủ đoạn tàn nhẫn, tính tình máu lạnh, tựa như một cỗ máy gϊếŧ chóc vô tình, vì vậy mà gã thường được giao nhiệm vụ diệt trừ những người phản bội tổ chức. Có thể nói, tổ chức chính là tín ngưỡng của Dương Bân, là kim chỉ nam hành động của gã. Không chỉ thế, gã đã đạt đến cấp độ tiểu viên mãn của cảnh giới Hậu Thiên, chỉ còn kém cảnh giới Tiên Thiên không bao nhiêu.
Ánh mắt Dương Bân tràn đầy sát khí, gương mặt lạnh lùng vô cảm lộ vẻ giận dữ: “Cô thật ngoan cố, đã vậy đừng trách tôi không nương tay!”
Gã vận mười thành công lực, chầm chậm bước lại gần Tiểu Kiều. Không ai trong số bọn họ phát hiện một đám người áo đen lăm lăm vũ khí trên tay đang mai phục tại một tòa chung cư gần đó, sẵn sàng xông lên chém gϊếŧ ngay khi có lệnh, trên cao là mấy chiếc máy bay không người lái đang lượn vòng trong im ắng.
Bên ngoài khu chung cư, Bùi Dập Nam đang ngồi trên một chiếc xe siêu sang đã được cải tạo cực kỳ kiên cố, chăm chú theo dõi diễn biến trận đấu trên màn hình laptop được kết nối với camera gắn trên máy bay không người lái. Anh đã theo dõi hành tung của Tiểu Kiều và Nguyễn Khanh Khanh từ lúc hai người họ xuất hiện gần cổng ra vào khu chung cư, nhưng sau đó lại phát hiện có một nhóm người khác cũng đang tìm kiếm bọn họ nên tạm thời chưa hành động. Bùi Dập Nam háo hức theo dõi trận đấu giữa Tiểu Kiều với đám cổ võ giả kia, để xem cô có thể làm được những gì trong cơn giãy chết. Tất nhiên, anh sẽ không trơ mắt nhìn cô mất mạng, cô Bùi Dập Nam ấn lên tai nghe bluetooth, đang định ra lệnh cho thuộc hạ ra tay giải cứu Tiểu Kiều thì ống kính chợt lia đến một hình ảnh bất ngờ. Đồng tử co lại, mặt mày lộ vẻ kinh ngạc.
Vai phải Tiểu Kiều trúng một chưởng của Dương Bân, cổ áo xộc xệch, để lộ một vết bớt màu đỏ, nổi bật trên da thịt trắng nõn. Vì khoảng cách khá xa, vết bớt lại nhỏ nên Bùi Dập Nam không thể thấy rõ hình dạng vết bớt, nhưng anh vẫn mất bình tĩnh, lập tức thét lớn ra lệnh cho đám thuộc hạ đang mai phục xung quanh: “Mau cứu cô ấy!”
Tạm thời, Bùi Dập Nam chưa thể khẳng định vết bớt trên người Tiểu Kiều có đúng là vết bớt mà anh từng hôn trong kiếp trước hay không. Tiểu Kiều, Kiều Lạc Yên, trong tên cả hai đều có chữ “Kiều”, nhưng mặt mày lại khác nhau một trời một vực. Mà không chỉ có mặt mày, ngay cả vóc dáng lẫn khí chất cũng khác hẳn nhau, bảo là cùng một người thì khiên cưỡng quá.
Bùi Dập Nam nhìn chằm chằm màn hình laptop, thấy Vấn Hựu dẫn đầu các vệ sĩ khác gia nhập vòng chiến. Tiểu Kiều đã ngồi dậy và kéo cổ áo lại cho ngay ngắn, che khuất vết bớt màu đỏ kia.
Bùi Dập Nam không thể ngồi yên được nữa, anh hấp tấp mở cửa xe ra và chạy ù vào trong khu chung cư, đâu còn dáng vẻ ung dung nhàn nhã mọi khi. Thấy vậy, nhóm vệ sĩ phụ trách bảo vệ anh vội vã chạy theo sau.
Suốt dọc đường, tâm trạng Bùi Dập Nam không ngừng lên xuống liên tục như đồ thị hình sin, không tài nào bình tĩnh được.