Đêm đã khuya, tại một khu chung cư bình dân cách xa nội thành phồn hoa đô hội, nhà nào nhà nấy đã tắt đèn, chỉ có tầng sáu vẫn còn ánh đèn le lói.
Tiểu Kiều ngồi bệt trên sàn nhà bụi bặm vì lâu ngày không được quét dọn, toàn thân run rẩy vì đau đớn, cơ thể nóng rực như bị lửa thiêu, không ngừng bốc khói. Sắc mặt cô trắng bệch như giấy, đôi môi nhợt nhạt.
Một cô gái vóc người mảnh khảnh đang quỳ bên cạnh cô, xung quanh là đủ thứ thuốc men và dụng cụ sơ cứu. Cô ấy dùng một chiếc khăn sạch lau đi vết máu trên ngực Tiểu Kiều.
“Chị Khanh, em đau quá.”
Bị chạm vào miệng vết thương, Tiểu Kiều đau đớn rên lên khe khẽ. Cô vốn giỏi chịu đau mà cũng không kìm được rêи ɾỉ, có thể thấy bây giờ đang đau đớn đến nhường nào.
Cô gái quỳ bên cạnh Tiểu Kiều mặc áo hoodie màu đen, quần jean lưng cao, đi kèm một chiếc áo khoác màu xanh nhạt. Nghe tiếng Tiểu Kiều rêи ɾỉ, cô ấy chầm chậm ngẩng đầu lên, để lộ một gương mặt xinh đẹp và gợi cảm. Người này chẳng phải ai xa lạ mà chính là ngôi sao nổi tiếng Nguyễn Khanh Khanh, thường xuyên xuất hiện trên màn ảnh rộng. Tuy năm nay đã gần ba mươi nhưng trông cô ấy vẫn rất trẻ trung.
Nguyễn Khanh Khanh nhìn Tiểu Kiều, lạnh lùng hỏi: “Tại sao em không hoàn thành nhiệm vụ? Nếu em có thể khiến Bùi Cửu gia bị thương thì đám vệ sĩ kia làm gì có thời gian giằng co với chúng ta?”
Trước ánh mắt dò xét của Nguyễn Khanh Khanh, Tiểu Kiều cụp mắt làm thinh. Cô không muốn giải thích rằng Bùi Cửu gia là người đầu tiên đối xử tốt với mình trong bao nhiêu năm qua mà không đòi hỏi bất cứ điều gì. Anh là con nhà danh gia vọng tộc, địa vị cao quý, còn cô chỉ là một kẻ đáng thương sống lay lắt qua ngày, thậm chí còn chẳng được tự do. Lúc còn là thành viên tổ chức hay khi đã thành võ sĩ của sàn đấu ngầm đều như nhau, chẳng có ai xem cô như một con người.
Tiểu Kiều vẫn còn nhớ lần đầu gặp Bùi Dập Nam, khi ấy cô đã phải thi đấu liên tục mười ngày, đến trận đấu cuối cùng thì mắc mưu người ta nên bị bỏ đói. Thể lực cạn kiệt, cô bị đối thủ đánh cho tối tăm mặt mũi, nhờ có Bùi Cửu gia lên tiếng nên mới giữ được tính mạng. Lúc ấy anh đã nói: “Cô bé này có đôi mắt không tồi, nếu sau này không thể thấy được đôi mắt ấy nữa thì cũng hơi đáng tiếc.”
Ngay sau đó, có người lấy danh nghĩa Bùi Cửu gia để chấm dứt trận đấu đã sắp công bố kẻ thắng cuộc kia. Khi ấy Tiểu Kiều thực sự không chịu đựng được nữa, cô đã cảm nhận được cái chết đang cận kề.
Về sau, cô trở thành võ sĩ được Bùi Cửu gia bao nuôi tại The Top, nhờ vậy mà được hưởng nhiều phúc lợi, không còn ai dám gài bẫy cô nữa. Tuy rằng đó chỉ là của bố thí xuất phát từ lòng thương hại của kẻ bề trên, tuy rằng bản thân Bùi Dập Nam có lẽ chẳng để bụng, nhưng Tiểu Kiều vẫn luôn biết ơn anh vì đã chìa tay giúp đỡ cô trong khoảnh khắc chỉ mành treo chuông.
Lẽ ra đêm nay cô không nên nương tay, nhưng không hiểu sao khi nhìn vào gương mặt kia, cô lại không thể ra tay. Mãi đến khi bị Bùi Dập Nam giẫm lên lưng, lòng biết ơn của cô mới bị cuốn theo chiều gió.
Nguyễn Khanh Khanh thở dài, cầm kim khâu lên và khâu lại vết thương cho Tiểu Kiều, động tác lưu loát.
“A... Ối!”
Tiểu Kiều kêu lên đau đớn rồi im bặt, mãi đến lúc Nguyễn Khanh Khanh khâu xong, cô cũng không rêи ɾỉ thêm một tiếng nào.
Nguyễn Khanh Khanh lẳng lặng băng bó các vết thương khác cho cô. Tiểu Kiều bị thương nhiều đến nỗi Nguyễn Khanh Khanh đã dùng hết bông băng trong hộp sơ cứu cũng không đủ, vẫn còn vết thương trên tay chưa được xử lý.
Thấy sức nóng trên người Tiểu Kiều đã giảm đi, Nguyễn Khanh Khanh ngồi bệt xuống đất, chẳng ra dáng siêu sao tí nào. Cô ấy ngước nhìn Tiểu Kiều, có thể thấy được nét xinh đẹp thấp thoáng bên dưới lớp hóa trang lem nhem.
Nguyễn Khanh Khanh hỏi: “Em muốn đi rửa mặt không?”
Tiểu Kiều khẽ lắc đầu.
Nguyễn Khanh Khanh chau mày, ôn tồn nói: “Chị không biết em nghĩ gì mà lại mềm lòng với mục tiêu, thật chẳng giống em tí nào. Sức mạnh kỳ lạ của em tối nay cũng có vấn đề, Bùi Cửu gia có vẻ có hứng thú với em. E rằng nơi này không còn an toàn nữa, em phải mau chóng rời khỏi thủ đô mới được.”
Cô biết Tiểu Kiều vẫn luôn lên kế hoạch thoát khỏi tổ chức ngay từ ngày đầu gia nhập. Tiểu Kiều ngoan ngoãn gật đầu: “Lát nữa em sẽ thu dọn đồ đạc, một tiếng sau sẽ lên đường.”
Căn hộ này là nơi ở bí mật của hai người bọn họ, mấy năm nay bọn họ thường gặp nhau tại đây và chưa bị ai phát hiện bao giờ. Tuy nhiên, tình hình đêm nay lại khác. Lúc bọn họ chạy trốn khỏi hiện trường, đám vệ sĩ nhà họ Bùi truy đuổi rất gắt gao, có lẽ đối phương sẽ tìm được nơi này trong nay mai.
Nguyễn Khanh Khanh không hỏi Tiểu Kiều về biến cố đêm nay, cô ấy cũng từng là thành viên tổ chức nên dĩ nhiên biết về cổ võ giả. Biểu hiện của Tiểu Kiều lúc đó quá rõ ràng, không cần phải hỏi nữa.
Sau đêm nay, bọn họ sẽ mỗi người một ngả, có lẽ sau này cũng không liên lạc với nhau nữa để đề phòng hậu hoạn. Chuyện Nguyễn Khanh Khanh rời khỏi tổ chức vốn không phải bí mật, thể nào tổ chức cũng sẽ điều tra cô ấy để tìm Tiểu Kiều.
Tiểu Kiều nghỉ ngơi một lát rồi hóa trang lần nữa. Dưới bàn tay khéo léo của cô, gương mặt thật được che giấu một cách hoàn hảo.
Bốn giờ sáng, Tiểu Kiều và Nguyễn Khanh Khanh lần lượt ra khỏi tòa nhà và bước về phía cổng khu chung cư. Vì đề phòng có người theo dõi nên bọn họ để mô tô ở khu chung cư bên cạnh, thành thử bây giờ đành phải đi bộ một quãng. Hai người sắp đi đến cổng khu chung cư thì phát hiện ở đó có rất nhiều người đang đợi sẵn, ngoài đường có hơn chục chiếc Hummer bao vây.
Tiểu Kiều vội kéo Nguyễn Khanh Khanh trốn vào góc khuất.
Nguyễn Khanh Khanh nhíu mày, bực bội nói nhỏ: “Không ngờ bọn họ nhanh đến thế, tạm thời em không thể ra khỏi đây được rồi, đành phải nghĩ cách khác thôi.”
Nói rồi, cô kéo Tiểu Kiều đi: “Chúng ta đi cổng sau thử xem.”
Tiểu Kiều gạt tay Nguyễn Khanh Khanh ra, nghiêm mặt nói: “Chị Khanh, chúng ta không thể đi cùng nhau được. Chị cứ đi trước đi, em sẽ đi đường khác.”
Căn hộ này do Nguyễn Khanh Khanh đứng tên, đối phương có thể tra hỏi nhưng không thể ngăn cô ấy ra vào khu chung cư. Trong khi đó, Tiểu Kiều lại đang bị thương, nếu đối phương soát người thì sẽ lộ tẩy ngay.
Tốc độ truy đuổi của nhà họ Bùi quá nhanh, Tiểu Kiều biết đêm nay mình có chắp cánh cũng khó thoát, đã thế thì không nên làm liên lụy đến Nguyễn Khanh Khanh.
Nguyễn Khanh Khanh do dự: “Một mình em có trốn được không?” “Không thành vấn đề!”
Tiểu Kiều đeo ba lô lên vai rồi bước về phía cổng sau. Cô đoán nơi đó cũng có người mai phục. Cô thầm tính toán khả năng thành công qua mặt bọn họ nếu dùng gương mặt thật. Vấn đề nằm ở chỗ nếu bọn họ soát người thì vết thương trên ngực sẽ khiến cô lộ tẩy ngay.
Mười phút sau, Tiểu Kiều bị một nhóm đàn ông thân hình cao lớn chặn đường ngay giữa sân chung cư. Kẻ cầm đầu chính là gã vệ sĩ đã chuyển lời uy hϊếp của thủ lĩnh tổ chức đến cô trước khi tiến hành phẫu thuật tại văn phòng.
Gã ta nhìn Tiểu Kiều chằm chằm, thanh âm đều đều vô cảm: “Tiểu Kiều, nhiệm vụ của cô đã thất bại, thủ lĩnh phái chúng tôi đến đây để hỏi cho rõ ràng.”