Tiểu Kiều phun ra một búng máu, cô đau đến nỗi bờ môi không ngừng run rẩy. Cô đang định đứng dậy thì Bùi Dập Nam đã bước tới và đạp mạnh lên lưng cô, ép cô nằm rạp xuống đất. Lửa giận của anh tưởng chừng sắp thiêu Tiểu Kiều thành tro, anh nghiến răng chất vấn: “Cô không biết chữ chết vi3ết thế nào chứ gì?”
Bùi Cửu gia là một người kiêu ngạo từ sâu trong xương cốt, kể cả khi rơi vào tình cảnh ngặt nghèo trong kiếp trước, anh cũng chưa từng khúm núm quỵ lụy ai, vậy mà nay suýt bị một cô gái vô danh tiểu tốt bắt quỳ xuống đất, không nổi cơn thịnh nộ mới là lạ.
Tiểu Kiều nhíu mày, ngẩng đầu nhìn Bùi Dập Nam trừng trừng. Thấy kế hoạch của mình đã sụp đổ, cô không cam tâm gào to: “Tôi chỉ muốn rời khỏi The Top thôi mà! Cớ sao anh phải chấp nhặt với một kẻ tép riu như tôi chứ?”
Ánh mắt bị thương của cô sao mà quen thuộc quá đỗi, Bùi Dậ5p Nam có cảm giác mình từng nhìn thấy ở đâu đó. Anh vội rụt chân lại như phải bỏng và nhìn chằm chằm gương mặt lem luốc của cô, dường như gương mặt này cũng thấp thoáng nét thân quen.
Nhân lúc Bùi Dập Nam thất thần, Tiểu Kiều dùng hết sức bình sinh để đứng dậy rồi nhanh nhẹn nhảy phóc lên mô tô. Cô ôm eo đồng bọn, không quên giơ ngón tay giữa với Bùi Dập Nam, ánh mắt tràn đầy căm hận.
Tiếng động cơ mô tô lại gào rú vang dội khắp cả con đường. Lần này thì không còn ai có thể ngăn bọn họ được nữa. Tiểu Kiều phát động linh lực phòng ngự lần nữa, có lẽ ban nãy cô vẫn còn giấu sức. Đám vệ sĩ nhà họ Bùi không thể lại gần, kể cả Vấn Hựu, chỉ biết trơ mắt nhìn chiếc mô tô lao đi như bay.
Bùi Dập Nam cúi đầu nhìn vũng máu chỗ Tiểu Kiều vừa đúng. Chỉ trong một thời gian ngắn mà cô đã chảy máu nhiều đến thế, chứng tỏ đang bị thương rất nặng. Rốt cuộc cô bị thương thế nào mà phải khâu một đường dài gần một tấc ngay tim? Rồi cả đôi mắt quen thuộc kia nữa, vì sao anh lại rung động khi nhìn vào đôi mắt ấy, liệu có phải bọn họ từng gặp gỡ trước đó?
Bùi Dập Nam ra lệnh cho Vấn Hựu: “A Hựu, đuổi theo cho tôi! Sống phải thấy người, chết phải thấy xác!” “Vâng, thưa Cửu gia!” Vấn Hựu lập tức dẫn theo một nhóm vệ sĩ đuổi theo Tiểu Kiều.
Không lâu sau, một nhóm người mặc đồng phục giống nhau xuất hiện tại con đường này. Bọn họ chia làm hai tổ, một tổ thương lượng chuyện đền bù với từng cửa hàng một, tổ còn lại phụ trách khôi phục cảnh quan trên phố, đảm bảo hoàn thành trước khi trời sáng, không để bất cứ ai phát hiện được điều gì.
Về đến nhà họ Thẩm, Thẩm Văn Huyên lái xe xuống ga ra dưới tầng hầm rồi bước vào thang máy, khe khẽ huýt sáo véo von. Vừa ra khỏi thang máy, anh ta thấy một người đàn ông khí chất nho nhã đang ngồi trên ghế đá ngoài sân. Thẩm Văn Huyên lập tức im bặt, động tác quay chìa khóa xe cũng ngừng hẳn. Anh ta lộ vẻ ngạc nhiên, tươi cười hỏi: “Anh cả, anh vẫn chưa ngủ à?”
Thẩm Tây Ngạn đã đợi ở đây gần hai tiếng đồng hồ, cảm xúc ban đầu còn phức tạp, dần dần biến thành thấp thỏm bất an, vẻ ôn hòa trên mặt cũng chẳng thấy đâu, chỉ còn lại sự u ám và lạnh nhạt. Gã ta ngước nhìn cậu em họ của mình, cố tỏ ra mềm mỏng: “Văn Huyên, nghe nói tối nay cậu đi chơi với Bùi Cửu hả?”
Thẩm Văn Huyên nhướn mày, cười đáp: “Em đi xem đấu võ với Cửu gia. Anh à, anh bắt đầu quan tâm đến chuyện của em từ khi nào vậy?”
Thẩm Văn Huyên vừa mở miệng, mùi rượu nồng nặc đã xộc vào mũi Thẩm Tây Ngạn. Gã ta nhíu mày với vẻ chán ghét và nhìn Thẩm Văn Huyên như thể đang nhìn một đống rác rưởi. Tuy thái độ của gã ta có vẻ ôn hòa nhưng nếu quan sát kỹ thì vẫn có thể nhận ra nét kiêu căng ngạo nghễ vốn không thể che giấu hoàn toàn.
Là một đứa con ngoài giá thú, từ bé Thẩm Văn Huyên đã chứng kiến ánh mắt khinh miệt đó không biết bao lần. Anh ta cụp mắt, làm như không nhìn thấy.
Thẩm Tây Ngạn cố đè nén cảm giác chán ghét trong lòng, giọng điệu vẫn ôn tồn như cũ: “Văn Huyên, chỉ cần cậu không làm gì ảnh hưởng đến danh dự gia tộc thì chẳng ai can thiệp vào chuyện của cậu cả. Bùi Cửu có thân phận đặc thù, không nên đắc tội cậu ta. Nghe nói tối nay tâm trạng cậu ta không được vui hả?”
Thoạt đầu, Thẩm Văn Huyên còn gật đầu qua loa, nhưng đến khi Thẩm Tây Ngạn dò hỏi về Bùi Dập Nam, anh ta nở nụ cười bỡn cợt: “Sao anh biết Cửu gia không vui? Hay anh chính là người khiến cậu ta không vui?”
Gương mặt Thẩm Tây Ngạn vặn vẹo vì tức giận, đôi môi cũng run rẫy. Gã ta không thể thừa nhận rằng cậu em họ mình vừa nói bừa mà lại đúng. Thẩm Tây Ngạn bực bội lườm Thẩm Văn Huyên, bình tĩnh giải thích: “Một người bạn của anh cũng có mặt ở The Top tối nay, thấy cậu và Bùi Cửu ngồi cạnh nhau. Cậu ta bảo tâm trạng Bùi Cửu có vẻ không vui, từ đầu chí cuối cứ chén tạc chén thù với cậu. Văn Huyên à, không thể xem thường địa vị của Bùi Cửu tại nhà họ Bùi được đâu, đừng vì đắc tội cậu ta mà khiến cả nhà họ Thẩm bị vạ lây.”
Thẩm Văn Huyên lười nhác tựa lưng vào bàn đá, dừng dưng nói: “Em nào dám đắc tội cậu ta chứ, nịnh bợ còn không kịp nữa là. Khắp thủ đô này ai mà chẳng biết chỉ cần được Bùi Cửu gia vứt cho chút xương thừa cũng đủ cơm no áo ấm cả đời, sao em có thể từ bỏ một chỗ dựa vững chắc như thế được.”
Thoạt nghe, lời này chẳng có gì châm chọc, nhưng Thẩm Tây Ngạn lại có cảm giác em họ mình đang nói móc nói mỉa. Mấy năm nay, nhờ có quan hệ thân thiết với Bùi Dập Nam, gã ta đã kiếm chác được không ít từ chỗ nhà họ Bùi. Chuyện này ai cũng biết, nhưng vì nể mặt Bùi Dập Nam nên không ai dám nói thẳng trước mặt gã ta. Thẩm Tây Ngạn nhìn chằm chằm gương mặt cười cợt của Thẩm Văn Huyên, không biết có phải đối phương đang bóng gió gì đó hay không.
Thấy Thẩm Văn Huyên vẫn thản nhiên, Thẩm Tây Ngạn không thể khẳng định nghi ngờ của mình là đúng hay sai, đành tiếp tục đề tài ban nãy: “Nếu người khiến Bùi Cửu mất hứng không phải cậu thì rốt cuộc tối nay cậu ta làm sao vậy?”
Thẩm Văn Huyên nói bừa: “Làm sao em biết được, mới gặp nhau là cậu ta đã bảo em cùng uống rượu rồi, người không biết còn tưởng cậu ta thất tình ấy chứ.”
Thẩm Tây Ngạn nhíu mày, tỏ vẻ không vui: “Cậu ta không nói cho cậu biết nguyên nhân à?”
Thẩm Văn Huyên vờ như mình đã say, ai hỏi gì đáp nấy: “Bùi Cửu gia là ai chứ, lúc nào cũng xa cách người khác, em làm gì có tư cách hỏi thăm chuyện đời tư của một người kiêu ngạo như cậu ta, ngộ nhỡ nói lung tung làm cậu ta giận thì em sẽ mất đi một chiến hữu chí cốt rồi. Lần nào đi chơi, cậu ta cũng là người đài thọ, em nào dám làm mếch lòng cậu ta chứ.”
Thẩm Tây Ngạn chỉ thẳng vào mặt Thẩm Văn Huyên, bực bội mắng: “Cậu chỉ biết có thế thôi hả?”
Thẩm Văn Huyên cười hềnh hệch: “Thì em cũng có tiền đồ gì đâu, đời này chỉ có thế thôi, không cần lo cơm áo gạo tiền, lại có thể ăn chơi thoải mái, quá sướиɠ còn gì!”
Thẩm Văn Huyên chẳng những không xấu hổ, còn lấy đó làm tự hào, có thể nói là vào vai công tử nhà giàu ăn chơi trác táng một cách xuất sắc.
Thẩm Tây Ngạn chau mày, vẻ khinh miệt trong ánh mắt càng thêm lộ rõ. Gã ta đứng dậy, nhìn thẳng vào mắt Thẩm Văn Huyên và hỏi lại lần nữa: “Tối nay Bùi Cửu có gì khác thường không?”
Thẩm Văn Huyên vờ đăm chiêu một chốc rồi mới lắc đầu: “Em không biết cậu ta có chuyện gì, chỉ biết tâm trạng cậu ta không được tốt nên mới uống với cậu ta vài ly, bằng không giờ này em đã ôm người đẹp đi ngủ chứ không đứng đây với anh giữa trời đêm gió lạnh thế này đâu.”
Thẩm Văn Huyên tỏ vẻ tiếc rẻ, như thể đang trách Bùi Dập Nam đã làm mình bỏ lỡ cơ hội bầu bạn cùng người đẹp, nói xong còn ngáp ngắn ngáp dài.
Thẩm Tây Ngạn càng nhìn càng chướng mắt cậu em họ chỉ biết ăn chơi đàn đúm của mình, dứt khoát quay lưng bỏ đi.
Thẩm Văn Huyên tựa vào bàn đá, nhìn theo bóng lưng đối phương, ánh mắt lộ vẻ trào phúng và căm hận, nhưng chỉ trong thoáng chốc mà thôi. Ngay sau đó, anh ta quay trở lại dáng vẻ bất cần đời mọi khi và bước vào nhà, vừa đi vừa quay tít chiếc chìa khóa trên tay.