Trọng Sinh: Cửu Gia Sủng Ái Nhóc Con Huyền Môn

Chương 36: Tiểu kiều giẫm chân cửu gia trả đũa

Tiểu Kiều không biết rằng mình vừa gây ra một màn náo động, cảnh tượng trước mắt cô bắt đầu nhòe đi, những văn tự xa lạ mà quen thuộc thình lình ùa vào tâm trí cô, hệt như cái đêm cô ngất xỉu ở Đàn Đình Gia Uyển. Một luồng nhiệt từ bụng dưới dần lan tỏa k3hắp toàn thân, thân hình cô bắt đầu run rẩy kịch liệt, không sao kiềm chế được.

Bùi Dập Nam là người đứng gần Tiểu Kiề7u nhất, anh có thể cảm nhận được linh lực đang dao động mãnh liệt trong không khí, ánh mắt thoáng lộ vẻ kinh hãi. Anh từng thức tỉnh võ hồn nên nhận ra ngay Tiểu Kiều cũng đang trải qua quá trình tương tự, một khi thức tỉnh thành công, đối phương sẽ chí5nh thức trở thành một cổ võ giả.

Bị nguồn năng lượng khổng lồ ngưng đọng trong không khí bao trùm, máu nóng trong người Bùi Dập Nam như sôi sục, thôi thúc anh đọ sức với cô. Chỉ những khi đối mặt với kẻ mạnh thì ý chí chiến đấu của anh mới dâng trào mãnh liệt như vậy. Anh siết chặt tay thành nắm đấm, nhanh chóng thay đổi kế hoạch ban đầu.

Bùi Dập Nam quyết định sẽ không gϊếŧ Tiểu Kiều mà thay vào đó sẽ khiến cô phải trung thành với nhà họ Bùi. Cổ võ giả vốn hiếm gặp, hơn nữa Tiểu Kiều lại là trẻ mồ côi tứ cố vô thân, thậm chí còn chẳng có giấy tờ tùy thân, hoàn toàn phù hợp để trở thành một thành viên trong lực lượng chiến đấu của nhà họ Bùi.

Tiểu Kiều không hề biết rằng Bùi Dập Nam đã đổi ý, muốn cô bán mạng cho anh chứ không muốn diệt trừ cô nữa. Giờ phút này, dường như có hàng nghìn hàng vạn con kiến đang cắn xé xương cốt cô, cảm giác ngứa ngáy, đau đớn và bỏng rát giày vò cơ thể cô, khiến cô sống không bằng chết.

Bùi Dập Nam nhìn Tiểu Kiều chằm chằm bằng cặp mắt sâu thẳm, dường như trong ánh mắt anh không có cảm xúc nào khác ngoài du͙© vọиɠ chiếm hữu. Đối với anh lúc này, Tiểu Kiều chính là con mồi mà anh nhất định phải săn bằng được.

Bùi Dập Nam chỉ mới bước vào giới cổ võ nên chưa đủ trình độ phán đoán tu vi của người khác, nhưng căn cứ vào cường độ chấn động linh lực trong quá trình thức tỉnh võ hồn của cô, anh có thể khẳng định tu vi của Tiểu Kiều không thấp.

Bất chấp những nguy hiểm mà linh lực chấn động có thể gây ra, Bùi Dập Nam chậm rãi bước về phía Tiểu Kiều đang ngồi dưới đất.

Tuy đang nhắm mắt, Tiểu Kiều vẫn có thể cảm nhận được một mối nguy đáng sợ đang đến gần, linh lực xung quanh cô lập tức hình thành một lớp phòng thủ kiên cố, sau đó biến thành những lưỡi dao vô hình và lao vun vυ't như xé gió về phía Bùi Dập Nam, không ngừng công kích anh.

Tốc độ của những lưỡi dao linh lực này ập đến quá nhanh, Bùi Dập Nam vội cúi xuống né đòn, nhưng ngay sau đó, một lưỡi dao khác lại vung ngay mặt anh. Một lần nữa, Bùi Dập Nam thoát được trong gang tấc, nhưng không kịp né đợt công kích thứ ba, khi mà những lưỡi dao linh lực ùn ùn kéo đến.

Trong lúc nghìn cân treo sợi tóc, Vấn Hựu nhào tới chắn trước mặt Bùi Dập Nam và vận hết công lực để đẩy lùi những lưỡi dao linh lực kia. Khoảnh khắc hai luồng kình lực va vào nhau, một tiếng nổ lớn vang lên, bầu không khí như vặn xoắn lại. Sau khi đỡ đòn, Vấn Hựu kéo Bùi Dập Nam lùi lại, nghiêm nghị nhắc nhở: “Cửu gia, linh lực trên người cô ta đang bùng nổ, không thể tiếp cận quá gần.”

Bùi Dập Nam nhíu mày nhìn chằm chằm Tiểu Kiều, hỏi: “Sao lại thế này?”

Vấn Hựu bình tĩnh phân tích: “Tôi cũng không biết, nhưng có thể thấy tình hình hiện tại của Tiểu Kiều rất nguy hiểm, linh lực dao động trong không khí theo một cách vô cùng kỳ quặc, cứ như là có ý thức vậy, chẳng những thế còn không ngừng hấp thụ sinh lực của cô ta. Nếu cô ta không thể thức tỉnh thành công trước khi sinh lực cạn kiệt thì rất có thể sẽ phải bỏ mạng.”

Bùi Dập Nam chợt phát hiện quần áo trên người Tiểu Kiều xộc xệch, để lộ vết khâu trên ngực. Vết khâu dài gần một tấc đã rách toạc, không ngừng chảy máu, Bùi Dập Nam nhìn mà thấy đau thay cô. Anh chau mày, không biết cô gái này làm thế nào mà chịu đựng nổi vết thương nghiêm trọng thế kia. Quyết tâm mời chào đối phương càng thêm mãnh liệt. Tiểu Kiều còn trẻ mà đã có ý chí cứng cỏi và lòng can đảm hơn người, khiến người ta không thể không khâm phục, rõ ràng là một hạt giống đáng đào tạo.

Bùi Dập Nam chọt trố mắt, anh phát hiện gương mặt đang vặn vẹo vì đau đớn của Tiểu Kiều bỗng xuất hiện một vài biến đổi. Mồ hôi chảy ròng ròng trên mặt cô, để lại những vệt nâu nhạt, như thể lâu ngày không tắm rửa nên có một lớp cáu bẩn trên da. Anh còn chưa kịp nhìn kỹ, tiếng động cơ mô tô đã vang lên. Đồng bọn của Tiểu Kiều điều khiển mô tô vặn ga, bốc đầu, lao vọt qua đám vệ sĩ đang chắn đường và phóng thẳng đến chỗ cô, dễ dàng xuyên qua lớp linh lực phòng ngự.

“Tiểu Kiều, mặt em kìa! Mau lên xe!” Một giọng nữ trung tính vang lên.

Tiểu Kiều vẫn đang trong quá trình thức tỉnh, nhưng nghe được chữ “mặt” cũng đủ để cô sinh lòng cảnh giác. Dù chưa thức tỉnh thành công, cô vẫn mở mắt ra và thấy Bùi Dập Nam cùng Vấn Hựu đang đứng trước mặt mình. Linh lực dâng trào cuồn cuộn trong người cô, tưởng chừng sắp xé nát cơ thể cô để thoát ra ngoài, sát ý ẩn sâu trong lòng cũng bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, không tài nào khống chế được. Mồ hôi không ngừng chảy ròng ròng trên mặt và nhỏ giọt trên mặt đất, tạo thành những vết nâu lốm đốm. Cô biết mình mà nán lại đây lâu hơn thì sớm muộn gì cũng bị lộ gương mặt thật.

Tiểu Kiều nén đau, khó nhọc đứng dậy, sau đó vươn tay nắm lấy cánh tay đồng bọn.

Bùi Dập Nam bước tới, trầm giọng ra lệnh: “Tiểu Kiều, cô không thoát được đâu, đi theo tôi đi.”

Đầu Tiểu Kiều đau như búa bổ, cô lạnh lùng quắc mắt nhìn anh: “Cửu gia, tôi và anh không thù chẳng oán, cớ sao phải làm khổ nhau?”

“Trước khi điều tra được chân tướng, tôi sẽ không làm gì cô hết. Hơn nữa, chẳng lẽ cô không hiếu kỳ về những gì mình mới trải qua à? Hãy đi cùng tôi, tôi sẽ nói cho cô biết.” Thanh âm của Bùi Dập Nam trầm thấp và êm tai, có sức cuốn hút kỳ lạ.

Tiểu Kiều khẳng định chắc nịch: “Tôi không muốn biết! Không biết Cửu gia đã nghe câu này bao giờ chưa, cái giá của việc lấy cái chết uy hϊếp người khác là đôi bên sẽ đồng quy vu tận!”

Cô không muốn biết nguyên nhân vì sao mình lại trải qua một hồi chết đi sống lại. Đối với cô, không gì có thể khiến cô khao khát bằng tự do. Nhiều thành viên trong tổ chức vốn không phải người bình thường, tuy không chắc chắn hoàn toàn nhưng Tiểu Kiều đoán chuyện này có liên quan gì đó đến cổ võ giả. Cô có thể cảm nhận nguồn sức mạnh lớn lao đang cuộn xoáy một cách hỗn loạn trong cơ thể, hai tay siết chặt thành nắm đấm, mặt mày lộ vẻ kiên định, thấy chết không sờn. Suy nghĩ của cô chưa bao giờ thay đổi, tự do hay là chết!

Bùi Dập Nam phát hiện linh lực dao động trong không khí đang dần yếu đi, nhưng khí thế đáng sợ phát ra từ vị trí của Tiểu Kiều lại trở nên mãnh liệt hơn. Anh nheo mắt lại, ôn tồn khuyên nhủ: “Tiểu Kiều, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, nhà họ Bùi có thể cho cô hết thảy những gì cô muốn, miễn là yêu cầu của cô không đến nỗi quá đáng” “Tôi muốn tự do!”

Tiểu Kiều nhíu mày, sắc mặt lạnh tanh. Cô vừa dứt lời, linh lực trong người thình lình bùng nổ dữ dội, sau đó công kích Bùi Dập Nam bằng tốc độ nhanh như gió.

Bị từ chối và công kích hết lần này đến lần khác, Bùi Cửu gia cũng nổi giận. Anh thở dài rồi vận chuyển linh lực toàn thân, quy tụ một khối linh lực khổng lồ, còn đáng sợ hơn lúc Tiểu Kiều bộc phát linh lực.

Khoảnh khắc hai luồng linh lực va chạm vào nhau, linh lực của Tiểu Kiều bị áp đảo thấy rõ. Cô gắng gượng cầm cự vài giây, khóe môi đã rỉ máu. Cuối cùng, cô buộc phải thu chiêu, lực xung kích từ đòn tấn công của Bùi Dập Nam làm cô lảo đảo, lưng va vào chiếc mô tô phía sau.

Bùi Dập Nam bình thản nhìn thẳng vào gương mặt tái nhợt của Tiểu Kiều, sau đó sải bước về phía cô. Anh vừa lại gần, Tiểu Kiều thình lình nhấc chân lên rồi giẫm mạnh xuống chân anh.

“Á!”

Ngón chân Bùi Dập Nam đau nhói, có thể thấy đòn trả đũa của Tiểu Kiều không hề nhẹ. Tiểu Kiều thừa cơ thúc đầu gối vào bụng anh, hai tay đè mạnh lên vai anh. Bùi Dập Nam không đề phòng, đầu gối lập tức khuỵu xuống, gần như sắp chạm đất. Chỉ cần Tiểu Kiều đè mạnh hơn một chút, anh sẽ quỳ xuống đất.

Bùi Dập Nam sa sầm mặt, ánh mắt toát lên vẻ khát máu. Anh hất tay Tiểu Kiều ra rồi bóp cổ cô, dễ dàng quật cô ngã nhào xuống đất.