Tiếng động cơ mô tô đinh tai nhức óc vang vọng khắp con đường. Ngay khi Tiểu Kiều và đồng bọn chuẩn bị bỏ trốn, biến cố đột ngột phát sinh. Đoàn xe nhà họ Bùi lập tức bao vây bọn họ, Vấn Hựu cũng nhanh chóng chạy ra khỏi tiệm thuốc và lao đến chặn đường. An3h ta đứng trước chiếc mô tô, toàn thân toát lên khí thế áp đảo của kẻ mạnh. Vấn Hựu tích tụ linh lực trong lòng bàn tay rồi tấn công Tiểu Kiều bằng tốc độ nhanh như điện xẹt, linh lực xé gió mà đến.
Tiểu Kiều vốn đã bị thương nặng giờ lại trúng đòn, thân hình loạng choạng, cứ thế ngã xuống xe. Người ngồi phía trước định kéo cô dậy nhưng nhác thấy Vấn Hựu chuẩn bị ra đòn kế tiếp nên đành vặn tay lái cho xe tránh đi. Tiểu Kiều nằm rạp dưới đất, sờ lên ngực thì vải áo đã ướt đẫm. Cô cúi đầu nhìn bàn tay nhuốm máu đỏ tươi. Mùi máu tanh nồng xộc vào mũi, cô biết vết thương của mình đã nghiêm trọng lắm rồi, trúng đòn công kích của một cổ võ giả không phải chuyện đùa. Cô đè lên vết thương đang chảy máu không ngừng, cố gắng chịu đựng cơn đau càng lúc càng dữ dội và chật vật ngồi dậy.
Một đôi giày da màu đen bóng loáng chợt đập vào mắt cô.
Bùi Dập Nam cúi đầu nhìn Tiểu Kiều, lạnh lùng nhếch mép: “Đã đánh lén tôi mà còn muốn chạy trốn à? Tiểu Kiều, cô nghĩ tôi là ai?”
Anh không hề che giấu cơn giận dữ của mình, thanh âm lạnh băng, khiến người nghe phải sởn gai ốc, đôi mắt sâu thẳm tràn đầy sát ý. Bùi Dập Nam mân mê con dao găm thô sơ trên tay. Vừa rồi, Tiểu Kiều đã phóng con dao này về phía anh, nhưng anh kịp thời chụp được nên không bị thương. Dù vậy, anh cũng không thể tha thứ cho Tiểu Kiều vì đã ra tay với mình.
Tiểu Kiều ngồi bệt dưới đất, nhìn chằm chằm mặt đường nhựa mà không lên tiếng. Cô nghe thấy tiếng động cơ mô tô gầm rú cách đó không xa, cũng thấy Vấn Hựu đang chặn đường đồng bọn, nhưng dù trong lòng vô cùng lo lắng thì cô vẫn tỏ ra bình tĩnh.
Bùi Dập Nam thình lình dùng mũi giày nhấc cằm Tiểu Kiều lên, thấy cô vẫn điềm nhiên như không, anh không thể không khâm phục cô gái này, dù rơi vào tình cảnh ngặt nghèo mà vẫn giữ được bình tĩnh, không hề hoảng loạn, tâm lý vững vàng hơn hẳn người bình thường.
Ánh mắt Tiểu Kiều tối đi, cô lùi lại một chút để né tránh mũi giày của anh. Cô rất ghét bị người ta sỉ nhục thế này, thậm chí còn nảy sinh ý định tấn công Bùi Dập Nam lần nữa.
Cô nheo mắt lại, ngước nhìn gương mặt ngạo mạn của Bùi Dập Nam, cắn răng nói: “Cửu gia nên biết rằng với năng lực của tôi, nếu tôi thực sự muốn hại anh thì cho dù không thành công đi nữa, chí ít cũng có thể khiến anh phải đổ máu.”
Bùi Dập Nam nhướn mày, nhìn xoáy vào cô bằng ánh mắt sắc như dao: “Vậy là tôi còn phải cảm ơn cô vì đã tha mạng cho mình nữa hả?”
Tiểu Kiều hếch cằm, điềm nhiên nói: “Cảm ơn thì không cần, hai chúng ta ai đi đường nấy là được rồi. Cửu gia đã biết mục đích của kẻ đứng đằng sau âm mưu này thì tại sao không chĩa mũi dùi vào kẻ đó đi? Tôi sẽ nhanh chóng rời khỏi thủ đô và cả đời này không bao giờ quay lại đây nữa, xem như đêm nay tôi và anh chưa từng gặp nhau, anh thấy thế nào?”
Thoạt trông Tiểu Kiều vẫn bình tĩnh, nhưng nếu nhìn kỹ sẽ thấy hai tay cô đang siết chặt thành nắm đấm. Cô biết mình hoàn toàn không có phần thắng trong cuộc đàm phán này, nhưng dù gì cũng phải thử một lần xem sao.
“Ý kiến này không tồi.” Bùi Dập Nam trầm ngâm chốc lát rồi gật đầu, sắc mặt dịu lại.
Ngay khi Tiểu Kiều tưởng chừng mình có thể thở phào nhẹ nhõm, anh bỗng liếc cô và nhếch môi. Thấy vậy, Tiểu Kiều có linh cảm chẳng lành. Quả nhiên, ngay sau đó anh nói tiếp: “Có điều, thật đáng tiếc là tôi rất ghét bị người ta uy hϊếp. Trước khi xác định được chân tướng sự việc, tôi tạm tha mạng cho cô, nhưng sau này cô có thể giữ được tính mạng hay không thì còn phải xem số mệnh của cô thế nào.”
Bùi Dập Nam ngoắc tay với Vấn Hựu vốn đang giằng co với đồng bọn của Tiểu Kiều. Vấn Hựu lập tức chạy đến,
khom lưng lên tiếng: “Cửu gia?”
Bùi Dập Nam chỉ về phía Tiểu Kiều, lạnh nhạt nói: “Trói cô ta lại rồi vứt vào cốp sau!” Mệnh lệnh của anh khiến người ta bất giác rét run. Cốp sau có rộng rãi đến đâu đi nữa thì cũng không phải nơi phù hợp cho một người đang bị thương nặng, thậm chí có thể nói là nguy hiểm. Tiểu Kiều đã mất máu quá nhiều, máu từ vết thương thấm ướt ngực áo cô, chẳng mấy chốc đã đọng thành một vũng nhỏ nhỏ trên mặt đất.
Bất kỳ ai chứng kiến cảnh này cũng sẽ sinh lòng thương xót với Tiểu Kiều, nhưng Bùi Dập Nam là ngoại lệ. Sau khi sống lại, anh đã cứng rắn hơn rất nhiều, bề ngoài vẫn là một vị công tử nhà giàu hào hoa phong nhã nhưng thực chất lại đắm chìm trong oán hận, có thù tất báo. Kẻ nào dám ra tay với Bùi Cửu gia ắt sẽ bị anh trừng phạt, bất kể là nam hay nữ. Vấn Hựu lập tức tuân lệnh và rảo bước về phía Tiểu Kiều.
Tiểu Kiều khó khăn lắm mới có thể thoát khỏi tổ chức, làm sao cam tâm bó tay chịu trói cơ chứ. Vết thương trên ngực cô vẫn không ngừng ứa máu, đã thế còn trúng đòn trí mạng của Vấn Hựu, lục phủ ngũ tạng như đảo lộn hết cả, cảm giác đau đớn tăng lên gấp bội. Tiểu Kiều toát mồ hôi ròng ròng, không bao lâu sau đã ướt đẫm cả áo. Gió đêm se lạnh, chiếc áo phong phanh cô đang mặc chẳng thể che chắn được bao nhiêu, cảm giác lạnh lẽo và đau đón dần lan tỏa khắp toàn thân.
Tiểu Kiều chợt thấy bị ai thay bản thân, cô không cam tâm. Thế rồi, một cảm giác đau đớn quen thuộc chợt bùng lên và lan tràn khắp kinh mạch, lấn át cả cơn đau hiện hữu bên trong và bên ngoài cơ thể, khiến cô không thể gắng
gượng được nữa. Cô ngã nhào xuống đất, dường như mất hết sức lực.
"A a a!"
Vấn Hựu vừa lại gần, Tiểu Kiều thình lình ngửa đầu gào thét. Cơn đau như kim chích lan tràn khắp kinh mạch cô, kí©ɧ ŧɧí©ɧ nguồn năng lượng mạnh mẽ đang ẩn sâu trong cơ thể suy nhược của cô bùng nổ, làm mọi người xung quanh cũng bị vạ lây.
Vấn Hựu là một cổ võ giả cảnh giới Hậu Thiên, vậy mà chẳng thể chống cự được làn sóng linh lực của Tiểu Kiều, phải lùi lại vài mét mới đứng vững.
Bùi Dập Nam mới trở thành cổ võ giả chưa bao lâu nên khi phát hiện có nguy hiểm thì chỉ kịp vận dụng linh lực để phòng ngự. Anh khá hơn Vấn Hựu một chút, dù cũng bị sóng linh lực tác động nhưng vẫn đứng yên tại chỗ, chỉ xê dịch vài phân.
Những chiếc ô tô và mô tô gần đó bị sóng linh lực hất văng, những khung cửa không được trang bị kính chống đạn đều vỡ vụn. Các vệ sĩ của nhà họ Bùi cùng với người điều khiển mô tô đều bị hất văng ra xa và nằm rạp dưới đất. Cây cối ven đường gãy đổ nghiêng ngả như vừa trải qua một cơn bão khủng khϊếp, cửa kính của những cửa hàng mặt tiền cũng không tránh khỏi, tất cả đều vỡ tan tành. Nhân viên các cửa hàng hoảng sợ nhìn ra cửa xem rốt cuộc đã có chuyện gì, xung quanh bọn họ đã biến thành một bãi chiến trường bừa bộn.