Năm ngón tay chằng chịt vết sẹo của Tiểu Kiều lập tức nhuốm máu. Thấy vậy, Bùi Dập Nam khẽ nhếch môi, hờ hững hỏi: “Sao cô lại bị thương?”
Khí chất nho nhã và đôi mắt sâu thẳm của Bùi Dập Nam tạo cảm giác ôn hòa, nhưng gương mặt anh lại ẩn chứa vẻ xa cách.
Tiểu Kiều nhìn anh đăm đăm, cô có thể cảm nhận được sự lạnh lùng xa cách ẩn giấu đằng sau vẻ ôn hòa bề ngoài của anh. Từ thái độ của anh, cô biết trong từ điển người này không có khái niệm thương xót. Đôi mắt đen láy của cô toát lên vẻ bướng bỉnh, cô ra vẻ như không có gì ghê gớm, lại có vài phần đắc ý: “Tôi không nghe lời nên bị bà chủ cho người dạy dỗ một phen ấy mà.”
Cô là người thứ hai t5hành công rời khỏi tổ chức sau chị Khanh, không đắc ý mới là lạ.
Bùi Dập Nam thôi không nhìn bàn tay thon dài của Tiểu Kiều nữa mà liếc xéo cô và hỏi: “Không nghe lời chuyện gì?” Tiểu Kiều chùi tay vào quần áo, thoạt nhìn tự nhiên hơn lúc mới lên xe nhiều. Cô dứt khoát bán đứng Hoa Lập Lan: “Bà chủ bảo tôi theo dõi Bùi Cửu gia và báo cáo mọi hành động của anh cho bà ấy, tốt nhất là có thể làm anh bị thương, nhưng tôi không muốn.” Ngay từ đầu cô đã không muốn nhận lời, về sau vì muốn tự do nên mới giả vờ tiếp nhận nhiệm vụ.
Bùi Dập Nam chợt mỉm cười, nhưng vẻ sắc bén đáng sợ cũng không vì thế mà dịu đi. Biết được âm mưu của Hoa Lập Lan, anh cũng không ngạc nhiên mà chỉ tò mò về thái độ của Tiểu Kiều: “Sao cô lại không muốn?”
Tiểu Kiều thản nhiên thú thật: “Tôi không dám.”
Quả thật ban đầu cô không dám dây vào một con quái vật khổng lồ như nhà họ Bùi, cô vốn dĩ đang mắc kẹt trong hang hổ, nào còn sức lực trêu đùa con rồng dưới biển sâu, hôm nay bất đắc dĩ mạo phạm cũng chỉ vì muốn được tự do nên mới làm liều mà thôi.
Bùi Dập Nam quan sát Tiểu Kiều một lát, ánh mắt vẫn lạnh như băng. Mùi máu tươi trên xe làm anh nhớ đến mùi rác rưởi tanh tưởi hòa quyện cùng mùi máu tươi lợm giọng tại con ngõ nhỏ trong kiếp trước.
Sắc mặt Bùi Dập Nam dịu đi, anh đổi tư thế ngồi, thoạt trông rất giống một công tử nhà giàu hiền hòa nho nhã. Anh nói với vẻ mất kiên nhẫn: “A Hựu, đi ngang qua tiệm thuốc thì ngừng xe.”
“Vâng, Cửu gia.” Vấn Hựu ngồi ở ghế phụ lên tiếng.
Lúc nghe Tiểu Kiều nói mình bị thương, anh ta ngoái đầu nhìn cô, cuối cùng cũng biết mùi máu mình ngửi được ban nãy không phải là ảo giác.
Chiếc xe sang dừng lại trước một tiệm thuốc hoạt động 24/7. Vấn Hựu hỏi ý Bùi Cửu gia rồi xuống xe mua thuốc.
Tiểu Kiều nhìn theo bóng lưng anh ta, âm thầm thở phào. Cô biết Vấn Hựu là cổ võ giả, lúc nào cũng theo sát Bùi Cửu gia, vắng mặt người này thì xác suất thành công của cô sẽ được đề cao đáng kể. Cô không biết rằng trong lúc mình nhìn theo Vấn Hựu thì Bùi Dập Nam đã chú ý đến cô, dù bề ngoài vẫn tỏ ra thờ ơ.
Ánh đèn đường màu vàng cam ấm áp rọi qua cửa sổ xe, soi sáng gương mặt trắng bệch của Tiểu Kiều, đồng thời phơi bày vẻ toan tính và hung tợn trong ánh mắt cô.
Bùi Dập Nam bình tĩnh chờ đợi, tuy trông anh có vẻ nhàn nhã nhưng thật ra đang gồng mình vào thế, sẵn sàng đánh trả bất cứ lúc nào. Anh đã quen với lối đánh của Tiểu Kiều qua những trận đấu võ đài của cô, chắc chắn cô sẽ nhắm vào chỗ hiểm của anh, chẳng hạn như cổ, thái dương hoặc là đôi mắt.
Tiểu Kiều vẫn nhìn chằm chằm vào bóng lưng Vấn Hựu, dường như không phát hiện ánh mắt chăm chú của Bùi Dập Nam. Ngay khi Vấn Hựu vừa bước vào tiệm thuốc, cô lập tức hành động.
Tiểu Kiều điều chỉnh tư thế ngồi và vạch áo khoác ra, để lộ chiếc áo thun nhuốm máu tươi từ cổ áo đến ngực. Sắc mặt Bùi Dập Nam vẫn bình thản, chẳng có vẻ gì là thương xót. Từ lúc Tiểu Kiều lên xe thì anh đã chẳng còn sót lại chút thương xót nào dành cho cô. Phải nói là Bùi Cửu gia luôn đề cao cảnh giác. Tiểu Kiều giả vờ che miệng vết thương để lấy một thứ từ trong túi áo khoác. Tuy Bùi Dập Nam không thấy rõ cô đang làm gì nhưng cũng biết cô sắp tấn công.
“Tiểu Kiều, tôi cho cô một cơ hội sống sót.” Bùi Dập Nam đột ngột lên tiếng phá vỡ bầu không khí yên lặng trên xe
bằng thanh âm trầm thấp như tiếng đàn cello, nghe thật êm tai.
Tiểu Kiều do dự trong tích tắc, sau đó nhìn thẳng vào đôi mắt lạnh lẽo của Bùi Dập Nam. Cô âm thầm đặt tay lên cửa xe, bình tĩnh nói: “Cửu gia, có người muốn anh bị thương, tốt nhất là nằm viện mười ngày nửa tháng, không có thời gian ngáng đường người khác. Tôi rất biết ơn Cửu gia đã giúp đỡ và dìu dắt tôi trong thời gian tôi còn ở The Top, hành động của tôi đêm nay chẳng qua là bất đắc dĩ nghe lệnh người khác, mong Cửu gia thứ lỗi.”
Dứt lời, cô móc thứ kia ra khỏi túi áo và ném về phía bụng Bùi Dập Nam nhanh như chớp. Động tác của cô quá nhanh, không thể thấy rõ đó là thứ gì, chỉ thấy một bóng trắng xẹt qua.
Sau khi ném ám khí, Tiểu Kiều mở cửa xe rồi lao ra ngoài. Giờ cô đã tự do rồi, cần gì liều mạng đắc tội nhà họ Bùi chứ. Cho dù cô có hoàn thành nhiệm vụ hay không thì tổ chức cũng sẽ không bỏ qua cho cô, đã vậy cô sẽ không bán mạng vì bọn họ, cũng chẳng cần suy xét đến yếu tố đạo đức hay chữ tín khi giao dịch với những kẻ như thế. Vốn dĩ Tiểu Kiều không có ý định lật lọng với tổ chức ngay từ đầu. Sau khi lên xe, cô phát hiện tình hình không như mình nghĩ nên mới cân nhắc thiệt hơn rồi đưa ra quyết định này. Mọi người xung quanh cô đều nói rằng Bùi Cửu gia là hạng tốt mã giẻ cùi vô tích sự, là một cậu ấm chỉ biết chơi bời nhậu nhẹt, nhưng cô lại đánh hơi được sự nguy hiểm của đối phương, tuyệt đối không thể xem thường.
Sau khi nhảy xuống xe, vì đang bị thương nên Tiểu Kiều không đứng vững, cô ngã nhào xuống đất rồi lăn một vòng mới ngồi dậy
được.
Một chiếc mô tô màu đen phong cách cực ngầu bỗng từ đâu chạy tới phía sau đoàn xe nhà họ Bùi, tiếng động cơ vang dội. Chiếc mô tô lao như bay đến bên cạnh Tiểu Kiều, người ngồi trên xe đội mũ bảo hiểm nên không thấy rõ mặt. Người này chìa tay về phía Tiểu Kiều, cô lập tức nắm lấy bàn tay đeo găng màu đen của đối phương.
Hai người họ phối hợp rất ăn ý, người kia chỉ kéo một cái, Tiểu Kiều đã nhẹ nhàng nhảy phóc lên yên sau mô tô.