Trọng Sinh: Cửu Gia Sủng Ái Nhóc Con Huyền Môn

Chương 33: Cửu gia nảy sinh sát ý, tính mạng tiểu kiều lâm nguy

Trời chợt đổ mưa lất phất. Bây giờ đã là cuối thu, không biết có phải vì không khí lạnh sắp về hay không mà dạo này thường xuyên có mưa.

Bùi Dập Nam rất ghét những đêm mưa, vì thời tiết này gợi cho anh nhớ về cái chết thảm thiết củ3a mình kiếp trước. Từ khi sống lại đến giờ, anh vẫn luôn đè nén nỗi hận trong lòng nhưng không cách nào che giấu cảm xúc trong ánh mắt. Anh nhìn chằm chằm Tiểu Kiều với vẻ chán ghét, chắc chắn Hoa Lập Lan có ý đồ gì đó nên mới đưa cô đến 1bên anh ngay thời điểm này.

“Cô tên Tiểu Kiều đúng không?”

Bùi Dập Nam tựa vào cây cột gần đó, dáng vẻ nhàn nhã. Tuy thái độ anh khá ngạo mạn nhưng lại không khiến người ta phản cảm, khí chất quý phái bẩm sinh của anh hoàn toàn khác với dáng vẻ kệch cỡm của những người như Hoa Lập Lan.

Tiểu Kiều dè dặt đáp: “Cửu gia, tôi tên Tiểu Kiều, đến nơi này hơn hai năm rồi.”

Bùi Dập Nam không quá coi trọng một cô nhóc chưa đủ lông đủ cánh, nhưng dù gì anh cũng đã bao nuôi cô suốt bấy lâu, cứ thế xử lý thì không đành lòng. Mỗi người chỉ có một tính mạng duy nhất, nếu đối phương không phạm

sai lầm lớn thì cũng không nên tùy tiện lấy mạng người ta.

Tiểu Kiều không hề biết rằng mình đang đối mặt với một mối nguy hiểm còn đáng sợ hơn cả tổ chức.

Bùi Dập Nam nhếch môi, nhìn Tiểu Kiều từ đầu đến chân với vẻ dò xét: “Hoa Lập Lan bảo cô đi theo tôi làm gì?” Tính anh không thích vòng vo, có việc gì cũng nói thẳng. Anh đang cho Tiểu Kiều cơ hội thú nhận mọi chuyện, nếu cô biết điều thì đêm nay có thể giữ được tính mạng, vấn đề là cô có biết nắm bắt cơ hội quý giá này hay không. Nếu Tiểu Kiều có thể đọc suy nghĩ người khác, tất nhiên cô sẽ thú thật với Bùi Dập Nam, tiếc rằng cô không biết anh đã nảy sinh sát ý. Vết khâu nơi ngực cô không ngừng giày vò, cô phải nghiến răng chịu đựng cơn đau, cố gắng lắm mới có thể giữ cho đầu óc được tỉnh táo và suy nghĩ xem nên làm thế nào mới có thể khiến Bùi Cửu gia bị thương.

Nghe Bùi Dập Nam hỏi vậy, Tiểu Kiều liếʍ đôi môi trắng bệch, thanh âm run rẩy vì nén đau: “Bà chủ bảo tôi ngoan ngoãn đi theo Cửu gia, anh bảo gì cũng phải nghe.”

Bùi Dập Nam bật cười, tiếng cười ẩn chứa sự trào phúng và khinh miệt. Nếu Tiểu Kiều ngẩng đầu lên thì sẽ thấy đôi mắt lạnh buốt của anh, chỉ cần nhìn thoáng qua cũng đủ khiến người ta phải sợ hãi từ tận đáy lòng.

Bùi Dập Nam chầm chậm bước đi trong mưa, bóng anh trải dài dưới ngọn đèn đường. Vấn Hựu vẫn luôn chú ý Bùi Cửu gia, thái độ của anh với Tiểu Kiều lúc đầu tuy lạnh lùng nhưng vẫn tương đối ôn hòa, về sau lại nảy sinh sát ý. Khoảnh khắc ấy, thái độ của anh ta với Tiểu Kiều cũng thay đổi theo. Anh ta thô lỗ đẩy Tiểu Kiều một cái rồi lạnh lùng thúc giục: “Cửu gia đi rồi kìa, còn không mau đuổi theo.” Tiểu Kiều vừa mới phẫu thuật chưa bao lâu, cú đẩy của anh ta vốn không mạnh lắm nhưng lại tác động đến vết thương, làm cô đau lịm cả người, như thể có người xé rách vết khâu vậy. Cơn đau dần lan tỏa khắp toàn thân, thấm sâu vào xương tủy, cô suýt nữa gập cả lưng.

Tiểu Kiều nén đau, cắn răng đuổi theo bóng lưng Bùi Dập Nam.

Vấn Hựu nhìn cô chằm chằm với vẻ cảnh giác. Anh ta đã liệt Tiểu Kiều vào hàng ngũ những kẻ nguy hiểm với Bùi Cửu gia.

Đang đi, Vấn Hựu chợt chun mũi hít hà, hình như trong không khí có mùi máu tươi nhàn nhạt, không biết có phải là do anh ta tưởng tượng không.

Tiểu Kiều có cảm giác vết khâu đã bị rách. Cô cụp mắt nhìn vết máu thấm trên vải áo, sau đó ép chặt vải áo lên miệng vết thương để ngăn máu chảy ra. Vấn Hựu tiếp tục chun mũi, mùi máu thoang thoảng vừa rồi đã biến mất. Anh ta tưởng mình ngửi nhầm nên không để ý nữa. Hai người đi một đoạn ngắn thì đến chỗ đoàn xe nhà họ Bùi đang đỗ. Bùi Dập Nam đã lên xe trước. Qua khung cửa sổ ghế sau, có thể thấy anh đang ngả người lên lưng ghế, tư thế biếng nhác. Bùi Dập Nam liếc nhìn ngoài cửa sổ, lạnh lùng nói: “A Hựu, hai người ngồi xe này đi, để Tiểu Kiều ngồi đằng sau.”

Vấn Hựu lộ vẻ do dự, nhưng anh ta vừa bị quở trách vì nhúng tay vào chuyện của chủ cách đây vài ngày nên không dám trái ý: “Vâng thưa Cửu gia.”

Anh ta mở cửa sau rồi lớn tiếng giục Tiểu Kiều: “Còn không mau lên xe đi!”

Tiểu Kiều lẳng lặng lên xe, thái độ bình tĩnh. Ghế sau rất rộng rãi nhưng cô chỉ ngồi trong góc, nép mình bên cửa sổ, cách Bùi Dập Nam xa nhất có thể. Dáng vẻ khép nép của cô khác hẳn với những lúc đứng trên võ đài, Bùi Dập Nam cảm thấy hơi chướng mắt.

Thật ra, Tiểu Kiều sợ anh ngửi được mùi máu tươi trên người mình mà thôi. Hơn nữa, cô nhạy bén phát hiện Bùi Dập Nam toát lên sát ý. Cô ngẩng đầu liếc trộm Bùi Cửu gia, thấy khóe môi anh khẽ nhếch. Tuy Bùi Dập Nam rất điển trai nhưng không hiểu sao nụ cười của anh lại khiến cô thấy lạnh sống lưng. Ban nãy Tiểu Kiều không để ý, sau khi lên xe mới cảm nhận được sát khí lạnh thấu xương của anh đang bao trùm lấy cô.

Tình hình càng nguy hiểm, Tiểu Kiều càng bình tĩnh. Cô phải nhanh chóng tìm cơ hội hoàn thành nhiệm vụ mới được, chứ đợi đến địa bàn của đối phương mới ra tay sẽ khó thoát thân.

Xe chầm chậm lăn bánh, Bùi Dập Nam nhếch mép, lạnh lùng liếc Tiểu Kiều đang ngồi trong góc. Khí thế uy nghi

của anh khiến cô cảm thấy khó thở. Lần gần nhất cô có cảm giác tương tự là khi đối mặt với thủ lĩnh tổ chức, vốn là một cổ võ giả. Cô không hiểu vì sao một kẻ chỉ biết ăn chơi đàn đúm như Bùi Cửu gia lại khiến mình dựng tóc gáy.

Bùi Dập Nam nhìn Tiểu Kiều, cô bây giờ chẳng giống một chú sói con hung tợn nữa mà chỉ là một chú cún nhỏ đáng thương. Anh đè nén cái uy cổ võ giả của mình, hỏi: “Hình như cô rất sợ tôi?”

Tuy rằng giọng điệu anh nhẹ nhàng tựa như đang chơi đùa với thú cưng nhưng vẫn khiến người ta e ngại.

Tiểu Kiều cụp mắt: “Tôi đang bị thương nên hơi khó chịu.”

Giọng cô khàn khàn, hơi run rẩy vì đau.

Cô với tay vào cổ áo, cố tình chạm vào vết thương rồi xòe bàn tay nhuốm máu cho Bùi Dập Nam xem. Cô muốn chứng minh cho đối phương thấy mình không nói dối.