Bùi Dập Nam lạnh lùng nhìn cô gái gầy yếu trước mặt mình. Tóc cô còn ngắn hơn cả anh, nếu không có vài đặc điểm đặc thù của phái nữ thì khó mà nhận ra cô là con gái. Không biết cô đã làm gì mà bây giờ trông thảm hại thế này. Có điều, tuy ngoại hình cô không có gì xuất sắc nhưng anh lại thích đôi mắt cô, một đôi mắt sắc bén và hung tợn, tựa như một chú sói con. Có lẽ cô sẽ vồ lấy bất cứ kẻ nào dám động đến miếng ăn của mình và nhe răng cắn xé đối phương.
Bùi Dập Nam không nhìn Tiểu Kiều nữa mà quay sang gương mặt tươi cười đầy dối trá của Hoa Lập Lan. Anh hất cằm, hỏi: “Chỉ có thế thôi à?”
Hoa Lập Lan đùa: “Chẳng lẽ Cửu gia còn coi trọng võ sĩ nào nữa à?”
Bùi Dập Nam nhìn chằm chằm đối phương, thấy bà ta không muốn nói gì khác thì lạnh nhạt nói: “Xem ra người đứng đằng sau bà chủ Hoa vẫn chưa suy nghĩ thấu đáo. Chỉ còn hai ngày nữa là đến kỳ hạn, tôi sẽ không đợi lâu hơn đâu. Không biết đến lúc đó liệu có biến cố gì không nhỉ?” Hoa Lập Lan vuốt tóc, trả lời qua quýt: “Cửu gia, cậu cũng biết tôi chỉ là người làm công ăn lương mà, có những việc không thuộc thẩm quyền quyết định của tôi, có điều tôi sẽ chuyển lời thay cậu.” Xem ra nhà họ Thẩm không muốn từ bỏ cỗ máy in tiền này. Dựa theo hiểu biết của Bùi Dập Nam về bọn họ trong kiếp trước, chắc chắn bọn họ vẫn còn chiêu trò gì đó, rất có thể là nhằm vào anh.
Bùi Dập Nam cố dằn nỗi hận trong lòng, anh lạnh lùng liếc Tiểu Kiều rồi bước xuống cầu thang. Đi được vài bước, anh chợt dừng lại và ngoái đầu dặn dò Vấn Hựu vài câu. Vấn Hựu gật đầu và quay lại tầng hai lần nữa.
Vấn Hựu rảo bước đi đến bên cạnh Tiểu Kiều, lạnh nhạt bảo cô: “Cửu gia bảo tôi đến đón cô.”
Tiểu Kiều tròn mắt nhìn anh ta, sau đó ngoan ngoãn gật đầu rồi đi theo Vấn Hựu xuống cầu thang. Vết thương vừa được khâu lại trước đó không lâu trên ngực vẫn còn đau đớn nhưng cô chỉ có thể chịu đựng. Trước khi đi, Tiểu Kiều nhìn Hoa Lập Lan và anh Hổ chằm chằm. Trong đôi mắt đen láy của cô không có thù hận hay bất cứ cảm xúc nào khác, như thể đang nhìn một món đồ nào đó, hệt như ánh mắt giáo sư Tần lúc phẫu thuật cho cô, khiến người ta rùng mình.
Hoa Lập Lan hơi hoảng, định mắng vài câu nhưng có Vấn Hựu ở đây nên đành ngậm miệng.
Anh Hổ nhíu mày, có linh cảm chẳng lành. Gã ta nói nhỏ bên tai Hoa Lập Lan bằng giọng điệu lo âu: “Chị Hoa, ch thế thả cô ta đi cũng không sao hả?”
Từ lúc gia nhập sàn đấu đến nay, trận đấu nào của Tiểu Kiều cũng giúp sàn đấu hốt bạc, sức chiến đấu của cô vốn chẳng phải vừa. Trực giác của anh Hổ mách bảo rằng đây là một người nguy hiểm và đáng sợ. Nhìn Tiểu Kiều
bước xuống cầu thang, gã ta có cảm giác mình đang thả hổ về rừng. Hoa Lập Lan nhếch mép cười nhạo, làm nếp nhăn nơi khóe mắt hằn sâu thêm. Bà ta tỏ ra phách lối: “Có vấn đề gì chứ, thân thủ cô ta có lợi hại đến đâu cũng chỉ là một người bình thường mà thôi, người của tổ chức sao có thể buông tha cô ta được? Muốn thoát khỏi tổ chức hả, nằm mơ đi!” Quả thật con chip định vị cấy trong người Tiểu Kiều đã được lấy ra, nhưng làm sao tổ chức có thể chấp nhận bị cô uy hϊếp chứ, ngay từ đầu bọn họ đã không muốn tha cho cô rồi. Một khi Tiểu Kiều hoàn thành nhiệm vụ, bọn họ sẽ điều tra xem chiều nay cô đã gặp ai và giải quyết dứt điểm nguy cơ rồi gϊếŧ cô ngay. Một người bình thường mà vọng tưởng khiêu chiến với nhà họ Thẩm, một trong tám gia tộc lớn ư? Chẳng qua là lấy trứng chọi đá, tự tìm đường chết mà thôi. Bất kỳ ai dám gây bất lợi cho nhà họ Thẩm cũng không thể tồn tại trên cõi đời này được nữa. Hoa Lập Lan nhìn theo bóng lưng Tiểu Kiều chốc lát rồi gọi điện thoại báo cáo cho nhà họ Thẩm.
Ra khỏi sàn đấu ngầm, Thẩm Văn Huyên nhìn Bùi Dập Nam với vẻ ngập ngừng như muốn nói điều gì. Lúc nãy anh ta đã nghe Bùi Dập Nam bảo Vấn Hựu đưa Tiểu Kiều đi, còn định đưa cô về biệt viện nhà họ Bùi nữa chứ.
Bùi Dập Nam bực mình lườm Thẩm Văn Huyên: “Có chuyện gì thì ông nói thẳng đi!”
Thẩm Văn Huyên đã ngứa ngáy trong lòng hồi lâu, lập tức hỏi ngay: “Đừng nói ông vừa ý cô bé Tiểu Kiều kia nhé? Lại còn định đưa người ta về nhà nữa chứ, Cửu gia à, ông muốn phụ nữ thì cứ bảo tôi, đảm bảo tôi sẽ tìm cho ông một cô gái xinh đẹp con nhà lành ngay.”
Anh ta thấy Tiểu Kiều chẳng có chút gì gọi là nữ tính, gương mặt không đủ xinh đẹp, vóc dáng gầy gò, cũng chẳng đáng yêu, nhìn thế nào cũng không thích nổi.
Bùi Dập Nam nhíu mày gắt gỏng: “Ông đừng nghĩ vớ vẩn nữa, Tiểu Kiều xuất hiện ngay lúc này ắt có vấn đề, tôi đã thu xếp cả rồi.”
Dù thế nào thì anh cũng sẽ không đói khát đến độ ra tay với một cô nhóc suy dinh dưỡng như thế.
Thẩm Văn Huyên nghiêm mặt hỏi: “Ông nói vậy là sao? Cô ta có vấn đề à?”
Bùi Dập Nam móc gói thuốc từ túi áo khoác của Thẩm Văn Huyên một cách tự nhiên và châm một điếu, sau đó chậm rãi nhả khói. Khói thuốc bảng lảng phần nào che khuất gương mặt anh.
Anh nhét gói thuốc lại chỗ cũ, tận hưởng cảm giác sảng khoái mà nicotin đem lại cho mình, một lát sau mới cất giọng khàn khàn: “Nếu tôi đoán không nhầm thì vấn đề lớn ấy chứ. Có điều chuyện này không liên quan gì đến ông, tối nay về sớm một chút đi. Nếu Thẩm Tây Ngạn có tìm ông thì cứ bảo hôm nay chúng ta chơi chưa đã.”
Nghe vậy, ánh mắt Thẩm Văn Huyên tối lại, thoáng lộ vẻ căm hận. Anh ta cụp mắt rồi nói bằng giọng điệu tự giễu: “Lâu rồi tôi không gặp anh họ mình, sao ông biết đêm nay anh ta sẽ tìm tôi?”
Bùi Dập Nam liếc Vấn Hựu và Tiểu Kiều rồi huých Thẩm Văn Huyên một cái, cẩn thận dặn dò: “Chắc chắn Thẩm Tây Ngạn sẽ tìm ông, anh ta hỏi gì thì ông cứ bảo không biết, nhớ lời tôi nói đấy. Thôi, ông về đi.”
Thẩm Văn Huyên rất giỏi quan sát sắc mặt người khác, anh ta biết Bùi Dập Nam có việc muốn làm, mình ở lại đây không tiện, bèn vẫy tay tạm biệt rồi quay lưng đi, hai tay đút túi.
Vấn Hựu và Tiểu Kiều ra khỏi sàn đấu, đi đến chỗ Bùi Dập Nam. Tuy Bùi Cửu gia rất tuấn tú nhưng khi nghiêm mặt thì vẻ lạnh lùng và xa cách của anh khiến người khác không dám tiếp cận. Gương mặt đẹp như tranh vẽ của anh trông càng thêm phần hoàn mỹ dưới ánh đèn đường.
Tiểu Kiều nhìn thoáng qua Bùi Dập Nam rồi cụp mắt, ngoại hình xuất chúng lẫn khí chất hơn người của anh chẳng thể khiến cô dao động.