Trọng Sinh: Cửu Gia Sủng Ái Nhóc Con Huyền Môn

Chương 31: Ngày nhớ đêm mong mà chẳng nhận ra đối phương

Nếu để bác sĩ Meredith phẫu thuật thì khả năng thành công còn không đến 50%, Tiểu Kiều không thể không từ bỏ ý định này và nghiêm túc suy xét về nhiệm vụ ra tay với Bùi Cửu gia.

Tài sản của nhà họ Bùi thuộc top mười thế giới, quyền thế của bọn họ thừa sức gây khủng hoảng kinh tế nếu muốn. Tổ chức chỉ yêu cầu cô khiến Bùi Cửu gia bị thương nặng chứ không lấy mạng anh, chứng tỏ bọn họ cũng không muốn đắc tội nhà họ Bùi. Điều này cho thấy nếu gϊếŧ Bùi Cửu gia thì tổ chức sẽ không gánh nổi đòn trả đũa của nhà họ Bùi.

Nếu cô dùng nhiệm vụ để đặt điều kiện với tổ chức thì khả năng thành cô5ng thoát khỏi chốn đầm rồng hang hổ này chí ít cũng là 60%. Nhờ bác sĩ Meredith hay uy hϊếp tổ chức phẫu thuật cho mình điều là đánh cược, đã vậy dĩ nhiên cô phải chọn ván cược nào có xác suất thắng cược lớn hơn.

Khi rời khỏi tiệm cà phê của Nhan Thanh Tri, Tiểu Kiều đã chuẩn bị đâu vào đấy. Những lời cô nói với Hoa Lập Lan trong lúc đàm phán không phải là bịa đặt, vốn dĩ cô đã chuẩn bị cho tình huống xấu nhất. Đến bác sĩ ngoại tim mạch hàng đầu thế giới cũng không thể phẫu thuật lấy con chip ra cho cô thì cô buộc phải làm thế nào để tổ chức đồng ý thực hiện mục đích của mình thôi. Đây là biện pháp duy nhất để cô có thể nhanh chóng thoát khỏi tổ chức. Thực tế chứng minh cô đã thành công.

Trước khi phẫu thuật, gã vệ sĩ đang đè vai Tiểu Kiều cúi đầu thì thầm bên tai cô bằng giọng điệu lạnh băng: “Sau

khi biết được yêu cầu quá đáng của cô, thủ lĩnh đã nổi cơn thịnh nộ và bảo tôi chuyển lời đến cô rằng cô hãy cầu nguyện mình có thể trốn đến chân trời góc biển đi, bằng không thủ lĩnh sẽ tự tay gϊếŧ chết cô.”

Tiểu Kiều nhìn gã vệ sĩ, hay nói đúng hơn là thành viên tổ chức, tự tin mỉm cười: “Nhất định tôi sẽ trốn thật xa, không để ai tìm được.”

Gương mặt cô chính là con át chủ bài cuối cùng để cô giữ được tính mạng mình, không ai biết được gương mặt thật của cô cả.

Gã vệ sĩ không nói gì nữa, gã ta đã hoàn thành nhiệm vụ chuyển lời của thủ lĩnh rồi.

Quần áo của Tiểu Kiều bị cởi ra, để lộ bộ ngực chằng chịt sẹo. Giáo sư Tần không gây mê cho Tiểu Kiều, thậm chí ông ta còn chẳng xem cô như một con người, cứ thế dùng dao mổ rạch lên da thịt cô.

"A a a!"

Khoảnh khắc lưỡi dao rạch vào da thịt, Tiểu Kiều thét lên thảm thiết. Ngay sau đó, cô im bặt, trán ướt đẫm mồ hôi. Mặt mày cô vặn vẹo vì đau đớn, tay siết chặt gã vệ sĩ vừa nói chuyện với mình. Mùi máu tươi nhanh chóng lan tràn khắp văn phòng vốn chẳng lấy gì làm rộng rãi.

Cùng lúc đó, trận đấu trên võ đài đang diễn ra hết sức gay cấn, khiến khán giả phấn khích vô cùng. Ngũ Thái tung toàn đòn hiểm, hầu như áp đảo đối thủ. Sàn võ đài bê bết máu, cho thấy mức độ tàn khốc của trận đấu này. Trước kia, mỗi lần chứng kiến một trận đấu ác liệt thế này, Bùi Dập Nam cũng sẽ phấn khích, nhưng hôm nay anh chỉ thấy bực bội. Vấn Hựu đứng sau lưng anh cũng phải rùng mình vì sợ hãi trước khí thế đáng sợ của anh.

Thẩm Văn Huyên chống tay lên lan can, mải quan sát diễn biến trận đấu nên không để ý đến trạng thái của Bùi Cửu gia. Thấy Ngũ Thái thắng hiệp một, anh ta mừng rỡ cười toe toét, vừa mới ngoảnh đầu lại, định thảo luận với Bùi Dập Nam về trận đấu thì thấy anh đang cau mày bực bội, toàn thân toát lên khí thế lạnh lẽo như băng. Thẩm Văn Huyên thôi cười, đi tới chỗ anh và hỏi: “Tối nay ông làm sao thế, có phải đã có chuyện gì không?”

Trước kia, mỗi lần đi chơi, Bùi Dập Nam luôn chơi hết mình, không bao giờ có dáng vẻ chán chường thế này. Bùi Dập Nam nới lỏng cổ áo, ngẩng đầu nhìn Thẩm Văn Huyên: “Hôm nọ tôi nhờ ông tìm giúp tôi một người phụ nữ, đã có tin tức gì chưa?”

Chính anh cũng không hiểu tại sao gương mặt Kiều Lạc Yên cứ lởn vởn trong tâm trí mình suốt buổi tối hôm nay. Anh nhớ đến gương mặt với khí chất trong trẻo mà lạnh lùng của cô, rồi thì cũng gương mặt ấy nhưng lại đỏ ửng và lấm tấm mồ hôi, quyến rũ tựa đóa sen mới nở, nhớ cả khoảnh khắc cô rúc vào ngực anh và rên khe khẽ như một

chú mèo con.

Từ lúc sống lại đến giờ, Bùi Dập Nam chưa từng bị ai quấy nhiễu tâm trí như thế, trừ trong mơ. Ngực anh như bị thứ gì đè nén, vô cùng khó chịu. Nhắc đến chuyện này, Thẩm Văn Huyên lộ vẻ khó xử: “Ông bảo người phụ nữ tên Kiều Lạc Yên kia không phải con nhà danh gia vọng tộc, tôi bèn điều tra các gia tộc nhỏ, quả thật tìm được một người họ Kiều. Cô ta có ngoại hình không tồi, tính tình Bùi Dập Nam không hỏi đối phương tên gì mà hỏi luôn: “Ông có ảnh của người đó không?” “Có một tấm đây, nhưng tôi nghĩ cô ta không phải người mà ông muốn tìm.”

Thẩm Văn Huyên mở album ảnh trong điện thoại ra và đưa cho Bùi Dập Nam xem.

Bùi Dập Nam chỉ nhìn thoáng qua đã lộ vẻ thất vọng. Thấy vậy, Thẩm Văn Huyên biết ngay người trong ảnh không phải người mà Bùi Dập Nam muốn tìm. Anh ta lấy điện thoại lại, nhìn người phụ nữ còn lớn hơn bọn họ vài tuổi trong ảnh với vẻ bất đắc dĩ.

Muốn tìm một nữ cổ võ giả ở thủ đô rộng lớn này mà chỉ biết mỗi cái tên chứ không có thông tin cá nhân lẫn ngoại hình là một chuyện vô cùng khó. Thấy Bùi Dập Nam có vẻ chán chường, Thẩm Văn Huyên chẳng còn tâm trạng chú ý đến trận đấu nữa, cũng không dám trêu bạn mình, đành nâng ly chạm cốc với anh.

Một tiếng sau, trận đấu bước vào hiệp cuối. Thẩm Văn Huyên không ngồi yên được nữa. Thấy Bùi Dập Nam vẫn đang nốc rượu tì tì, anh ta hỏi dò: “Tiểu Cửu gia, muộn rồi, hay là chúng ta rời khỏi đây nhé?”

Bùi Dập Nam không cầm vững ly rượu, những viên đá trong ly va vào nhau lách cách. Anh gật đầu với đề nghị của Thẩm Văn Huyên mà không hề do dự. Càng uống, ngọn lửa trong lòng anh càng bùng cháy dữ dội, thiêu rụi chút kiên nhẫn ít ỏi còn sót lại.

Đến giờ này mà vẫn chẳng thấy ai xuất hiện, rốt cuộc người phụ nữ Hoa Lập Lan kia định giở trò gì? Bùi Dập Nam vơ lấy áo khoác, bước về phía cầu thang.

Đúng lúc này, một nhóm người từ tầng dưới đi lên, đi đầu là Hoa Lập Lan. Sau lưng bà ta là anh Hổ - quản lý sàn đấu ngầm, cùng với Tiểu Kiều. Sắc mặt cô rất kém, đôi môi trắng bệch như giấy, dường như đang bị bệnh, thoạt trông còn thảm hơn bộ dạng máu me bê bết hôm nọ.

Bùi Dập Nam nhìn bọn họ chăm chú, không biết đối phương định làm gì.

Dường như Hoa Lập Lan đã quên mất nỗi sỉ nhục hôm ấy, bà ta tươi cười đứng trước mặt Bùi Dập Nam và nhiệt tình hỏi han: “Cửu gia định đi đấy à? Xem ra tôi đến không đúng lúc rồi.”

Bùi Dập Nam lim dim mắt, mặt mày lạnh nhạt: “Bà chủ Hoa muốn bàn bạc với tôi về hợp đồng hay sao?”

Hoa Lập Lan đẩy Tiểu Kiều ra và mỉm cười: “Cửu gia cứ đùa. Chẳng là Tiểu Kiều vừa quay về đây, nhưng nay con bé đã là người của cậu, chúng tôi nào dám để nó tiếp tục thi đấu. Giờ tôi đưa nó về cho cậu, lần này cậu phải trông chừng cẩn thận đấy, lần sau chúng tôi sẽ không thả người nữa đâu.”