Khán đài tầng dưới chợt dậy tiếng hoan hô. Bùi Dập Nam và Thẩm Văn Huyên nhìn xuống, hóa ra là Ngũ Thái và đối thủ đã lên võ đài.
Thẩm Văn Huyên nhìn bọn họ chằm chằm, hào hứng hỏi: “Tiểu Cửu gia, hôm nay ông cược cho ai?”
Bùi Dập Nam chỉ nhìn thoáng qua, dửng dưng đáp: “Chẳng cược cho ai cả.”
Thẩm Văn Huyên nhìn anh với vẻ khó hiểu: “Vậy ông đến đây làm gì?”
Bùi Dập Nam cười nhạt, hỏi ngược lại anh t7a: “Thì ông rủ tôi đến đây còn gì?”
Thẩm Văn Huyên á khẩu. Anh ta nhìn chằm chằm Bùi Dập Nam với vẻ kích động, có phần khó tin. Hai người bọn họ quen biết nhau là do Thẩm Tây Ngạn giới thiệu, vốn dĩ chẳng thân thiết lắm, tuy hay chơi bời cùng nhau nhưng không bao giờ đả động đến chuyện làm ăn của gia tộc, càng không dính dáng đến tiền bạc. Hôm nay rõ ràng Bùi Dập Nam không có hứng thú, vậy mà vẫn đến đây theo lời mời của an5h ta, Thẩm Văn Huyên không thể tin được tiếng nói của mình lại có trọng lượng đến thế.
Thấy anh ta xúc động như sắp khóc, Bùi Dập Nam dở khóc dở cười: “Gớm, đừng ra vẻ ủy mị nữa!”
Sở dĩ kiếp này Bùi Dập Nam không xa lánh Thẩm Văn Huyên là vì đối phương tuy là người nhà họ Thẩm nhưng
chưa từng làm gì có lỗi với anh trong kiếp trước, thậm chí còn chìa tay giúp đỡ anh lúc hoạn nạn.
Bị bỡn cợt, Thẩm Văn Huyên cũng không tức giận, trái lại còn cười. Chỗ đàn ông với nhau, hai người cũng chẳng muốn ra vẻ kiểu cách, dù không nhiều lời nhưng cả hai đều hiểu hôm nay quan hệ giữa bọn họ đã thân thiết hơn một bậc, không chỉ là bạn ăn nhậu chơi bời như trước.
Trận đấu chính thức bắt đầu, hai võ sĩ thi nhau ra đòn.
Cùng lúc đó, Hoa Lập Lan đích thân tiếp đón Tiểu Kiều tại văn phòng quản lý The Top. Bà ta ngồi sau bàn làm việc, tay kẹp một điếu thuốc hút dở và quan sát Tiểu Kiều với vẻ ngạo mạn. Đôi môi thoa son màu rượu chát của bà ta mấp máy, nói như ra lệnh: “Tôi đã tạo cơ hội cho cô rồi đấy, đêm nay cô phải hoàn thành nhiệm vụ bằng được, bằng không đừng trách chúng tôi không chừa đường sống cho cô.”
Tiểu Kiều cúi đầu lặng thinh.
Hoa Lập Lan nhíu mày, lớn tiếng hơn một chút: “Tôi đang bảo cô đấy, có nghe không hả?”
Tiểu Kiều ngẩng đầu nhìn thẳng vào bà ta bằng ánh mắt bình tĩnh: “Tôi có thể đảm bảo sẽ hoàn thành nhiệm vụ, nhưng nếu sau đó tổ chức xem tôi như con tốt thí thì sao đây?”
Hoa Lập Lan nheo mắt lại, sắc mặt lộ vẻ dữ tợn: “Cô đang đặt điều kiện với tôi đấy à?”
“Tôi cũng muốn sống chứ.” Thanh âm Tiểu Kiều vẫn bình tĩnh như cũ.
Hoa Lập Lan không ngờ Tiểu Kiều lại không biết điều đến thế, bà ta bực bội dọa dẫm: “Cô không có tư cách đòi hỏi điều gì cả, không có cô thì tổ chức cũng thiếu gì người có thể hoàn thành nhiệm vụ.”
Tiểu Kiều thong thả nói tiếp: “Lúc nào Bùi Cửu gia cũng có cao thủ cổ võ đi theo hộ vệ, những người khác của tổ chức sẽ không có cơ hội dễ dàng tiếp cận mục tiêu như tôi đâu.”
Hoa Lập Lan trầm giọng: “Cô muốn gì?”
Con bé chết tiệt này to gan hơn trước nhiều.
Tiểu Kiều cũng không muốn vòng vo, dứt khoát nói thẳng: “Hãy lấy chip định vị ra khỏi người tôi, tôi đảm bảo sẽ hoàn thành nhiệm vụ, sau đó rời khỏi thủ đô và không bao giờ đặt chân lại chốn này nữa.” Hoa Lập Lan trố mắt nhìn cô, không thể tin vào tai mình: “Cô đang nằm mơ giữa ban ngày đấy à?”
Tiểu Kiều khẽ nhếch môi: “Không thử làm sao biết, phải rồi, chắc bà đã biết chiều nay tôi mất tích suốt ba tiếng rồi nhỉ. Tôi đã làm được kha khá chuyện trong ba tiếng này đấy. Giờ mà tôi đột ngột mất tích, sống chẳng thấy người chết không thấy xác thì sẽ có người báo tin cho nhà họ Bùi ngay.”
Vẻ trào phúng và khinh miệt của Hoa Lập Lan dần phai nhạt, bà ta vứt điếu thuốc trên tay đi rồi rảo bước về phía
Tiểu Kiều, gót giày giẫm cồm cộp trên sàn. Bà ta nhìn xoáy vào gương mặt thản nhiên của cô, nghiến răng nghiến lợi: “Cô điên rồi!”
Tiểu Kiều thủng thẳng mở miệng: “Bà không thể quyết định thì đi hỏi người có quyền quyết định đi. Cơ hội chỉ có một lần, bây giờ mà gϊếŧ tôi thì có lẽ các người sẽ không còn cơ hội ra tay với Bùi Cửu gia đâu, nhưng tin tức này vẫn sẽ đến tại nhà họ Bùi. Với tác phong thà gϊếŧ nhầm còn hơn bỏ sót và thế lực đáng gờm của bọn họ, chắc chắn bọn họ sẽ ra tay với The Top và chẳng chóng thì chầy cũng sẽ phát hiện tổ chức đứng đằng sau nơi này, cũng như kẻ chủ mưu giấu mặt. Tuy nhiên, bà còn một lựa chọn khác, đó là lập tức Hoa Lập Lan biết mình không có quyền quyết định chuyện này, đành buông Tiểu Kiều ra và nói: “Cô đợi ở đây!”
Dứt lời, bà ta vơ lấy túi xách rồi vội vàng ra khỏi phòng.
Nửa tiếng sau, hai chiếc xe sang màu đen dừng lại trước cửa The Top. Tám người đàn ông mặc đồ đen bước xuống xe, tháp tùng một người đàn ông trung niên đeo kính. Cả đoàn bước vào sàn đấu theo lối cửa sau rồi đi thẳng về phía văn phòng quản lý, có vẻ rất quen thuộc với nơi này. Một vệ sĩ mở cửa văn phòng và làm động tác mời người đàn ông trung niên vào.
Nhìn thấy người đàn ông trung niên, Tiểu Kiều nhận ra ngay ông ta chính là người từng cấy con chip định vị vào người cô. So với sáu năm trước, tóc mai ông ta đã bạc đi nhiều.
Người đàn ông trung niên mỉm cười với Tiểu Kiều, nụ cười của ông ta khiến người khác có cảm giác rất khó chịu. Ánh mắt ông ta nhìn cô không giống như nhìn một người bình thường tí nào, vẻ dò xét trong ánh mắt ấy khiến
người ta cảm thấy ghê tởm.
“Cô là người thứ hai có thể khiến tổ chức nhờ tôi phẫu thuật đấy. Chúc cô may mắn như người thứ nhất nhé, con cừu nhỏ ạ.” Ông ta nói với vẻ mỉa mai.
Tiểu Kiều nheo mắt nhìn chằm chằm vào chiếc vali trên tay ông ta, đôi mày khẽ chau: “Ông định phẫu thuật cho tôi ngay tại đây à?”
“Thời gian không còn nhiều, ông chủ bảo tôi phẫu thuật ngay tại chỗ cho cô luôn, thế nên tôi mới chúc cô may mắn.” Ông ta ra lệnh cho mấy người vệ sĩ sau lưng: “Đưa cô ta nằm lên bàn.”
Một gã vệ sĩ bước tới trước và nói: “Giáo sư Tần, trước khi đến đây, thủ lĩnh đã dặn phải giữ cho cô ta được tỉnh táo, đảm bảo có thể hoàn thành nhiệm vụ tối nay.”
Nghe vậy, giáo sư Tần tỏ vẻ kiêu ngạo: “Phẫu thuật chỉ mất ba mươi phút thôi, sẽ không ảnh hưởng đến nhiệm vụ mà thủ lĩnh các cậu đã giao phó đâu.”
Lúc mấy gã vệ sĩ đè Tiểu Kiều xuống bàn, cô không hề chống cự, thái độ cực kỳ bình tĩnh. Khóe môi cô hơi cong cong, ánh mắt đong đầy ý cười. Cuối cùng cô cũng thắng cược rồi.