Meredith lắc đầu với Nhan Thanh Tri, tỏ vẻ tiếc nuối: “Tôi không thể phẫu thuật cho cô ấy được.”
Nghe vậy, Nhan Thanh 1Tri cũng biến sắc theo. Anh ta cau mày, nói: “Bác sĩ Meredith, nếu đến ông cũng không phẫu thuật được thì không ai có thể giú3p Tiểu Kiều nữa rồi.”
Meredith nhìn sang Tiểu Kiều đang đứng bên cạnh với vẻ thương xót, sau đó nói với Nhan Thanh Tri7: “Con chip được cấy vào người cô ấy bằng một kỹ thuật đặc thù, muốn lấy ra cần đảo ngược quá trình ấy một cách chính xác, bằng không sẽ nguy hiểm đến tính mạng. Cậu Nhan à, nói thật với cậu, khả năng thành công của ca phẫu thuật này e rằng còn không đến 50% đâu.”
Từ lúc ra khỏi phòng đến giờ, sắc mặt Tiểu Kiều vẫn luôn lạnh nhạt, hầu như không đổi trong lúc hai người kia nói chuyện, như thể chuyện này không liên quan gì đến mình, nhưng nếu nhìn kỹ sẽ thấy được vẻ thất vọng trong mắt cô. Khi biết tình hình phức tạp hơn mình nghĩ, tâm trạng Nhan Thanh Tri cũng trở nên tiêu cực hệt Tiểu Kiều. Anh ta liếc nhìn Tiểu Kiều đang hờ hững tựa vào khung cửa, muốn an ủi cô nhưng không sao thốt nên lời. Cả gian phòng lặng ngắt như tờ, bầu không khí trở nên nặng nề.
Tiểu Kiều chợt xoay cổ rồi giơ tay sờ gáy, điệu bộ lười nhác.
“Biết đâu chúng ta có thể đảo ngược quá trình cấy chip thì sao, được như vậy thì bước kế tiếp sẽ dễ thôi. Bây giờ
vẫn chưa phải lúc liều mạng lưỡng bại câu thương với địch, giáo sư Nhan đừng bi quan quá.” Có vẻ như cô đã chấp nhận sự thật, còn tươi cười cảm ơn Meredith: “Cảm ơn bác sĩ đã giúp cháu hiểu rõ sự phức tạp của món đồ chơi trong người mình.”
Bác sĩ Meredith tỏ vẻ áy náy: “Xin lỗi vì không giúp được gì cho cháu.”
Sau khi tiễn bác sĩ Meredith, Nhan Thanh Tri và Tiểu Kiều quay lại ban công tầng ba, bầu không khí trở nên ngột ngạt lần nữa.
“Ting.” Điện thoại của Tiểu Kiều có tin nhắn.
Cô nhìn thoáng qua điện thoại, tổ chức lại nhắn tin thăm dò. Ánh mắt cô tối lại, tràn đầy sát khí.
Nhan Thanh Tri ngồi xuống ghế mây, mặt mày nghiêm trọng. Anh ta hỏi: “Tiểu Kiều, cô không cần tôi giúp thật à?"
Tiểu Kiều đứng dậy, nói: “Giáo sư, nội bộ tổ chức rất phức tạp, người bình thường không nên tiếp xúc với thế giới đó làm gì. Dù anh có giỏi đến đâu đi nữa cũng khó mà bình an thoát thân được. Cảm ơn anh vì chuyện hôm nay.”
Cô cần trở về để tiếp nhận nhiệm vụ mà tổ chức đã giao phó. Đã không thể tự ý phẫu thuật lấy chip thì đành tiếp tục dây dưa với tổ chức vậy.
Tiểu Kiều từng trải qua những ngày tháng sẵn lòng gϊếŧ chết đồng bọn vì miếng ăn, cô không biết lương thiện là gì, cũng không biết phân biệt phải trái đúng sai. Cô có thể làm tất cả để bản thân được sống sót, dẫu có phải hãm hại Bùi Cửu gia, người từng giúp đỡ mình đi nữa. Hai người bọn họ tuy có quan hệ bao nuôi nhưng vì chênh lệch địa vị một trời một vực nên hiếm khi tiếp xúc với nhau, bởi vậy, Tiểu Kiều chẳng áy náy gì nhiều khi tiếp nhận nhiệm vụ.
Tối hôm ấy, Thẩm Văn Huyên gọi điện thoại cho Bùi Dập Nam, mời anh đến sàn đấu ngầm The Top, bảo rằng võ sĩ hàng đầu của sàn đấu là Ngũ Thái sắp có một trận quyết đấu với một võ sĩ của nơi khác.
Nghĩ đến kỳ hạn mình đã đặt ra cho Hoa Lập Lan, Bùi Cửu gia nhận lời. Kiếp trước, không hề có trận quyết đấu nào của Ngũ Thái diễn ra vào thời điểm này cả, nếu anh đoán không nhầm thì đây là đòn thăm dò của nhà họ Thẩm dành cho anh, bởi vậy mới nhận lời mời mà không lo lắng gì nhiều.
Anh không nghi ngờ Thẩm Văn Huyên vì biết đối phương chỉ là một người bình thường, thậm chí có thể xem như con tốt thí của nhà họ Thẩm, kết cục của anh ta trong kiếp trước cũng chẳng khá khẩm hơn anh là bao. Đêm nay, The Top cực kỳ náo nhiệt, gần như kín chỗ. Hay tin võ sĩ hàng đầu The Top là Ngũ Thái sắp quyết đấu với một võ sĩ đến từ bên ngoài, các khách quen của sàn đấu ùn ùn kéo đến. Bùi Dập Nam biết đến The Top đã hai ba năm nay, cũng nắm rõ những võ sĩ có thực lực của nơi này. Anh quyết định thâu tóm
sàn đấu không chỉ vì muốn gây rắc rối cho nhà họ Thẩm, còn một nguyên nhân khác là lợi nhuận khổng lồ mà sàn đấu đem lại, cùng với những võ sĩ đã ký kết hợp đồng với sàn đấu, một vài người trong số bọn họ thậm chí còn đạt tiêu chuẩn thi đấu quốc tế.
Bùi Dập Nam và Thẩm Văn Huyên vẫn ngồi vào vị trí quen thuộc trên khán đài VIP. Nhân viên phục vụ ân cần bưng trà rót nước rồi hỏi bọn họ có cần gì nữa hay không.
Sắc mặt Thẩm Văn Huyên hơi mỏi mệt, dường như mấy ngày nay không nghỉ ngơi đàng hoàng. Anh ta uể oải ngả lưng lên sô pha rồi quay sang Bùi Dập Nam và nói: “Tiểu Cửu gia, trông ông tươi tỉnh quá nhỉ, mấy ngày nay có chuyện gì vui à?”
Bùi Dập Nam đang bị sức nóng trong cơ thể giày vò nên mặt mày mới ửng hồng, tâm trạng cực kỳ khó chịu. Anh liếc xéo Thẩm Văn Huyên, lạnh lùng nói: “Bây giờ tôi chỉ muốn xông lên võ đài đánh nhau với người ta một trận, con mắt nào của ông thấy tôi có chuyện vui?”
Thẩm Văn Huyên buồn cười: “Gì mà nóng nảy thế?”
Bùi Dập Nam bưng ly rượu lên và uống một hơi cạn sạch, còn nhai nước đá rau ráu. Anh nhìn xuống khán đài tầng dưới đã kín chỗ, hờ hững nói: “Tôi chuẩn bị thu mua The Top, tiếc là có người không muốn buông tay.”“Ông muốn mua lại nơi này?” Thẩm Văn Huyên ngồi thẳng dậy và nhìn Bùi Dập Nam chằm chằm: “Không phải chứ, ông có biết sàn đấu này trị giá bao nhiêu tiền không? Nếu ông thực sự thích đến đây chơi hoặc muốn lên võ đài làm vài trận thì hùn vốn với người ta là được, cần gì mua đứt.”
Bùi Dập Nam vẫn thản nhiên: “Như thế có gì vui, mua về chơi mới thích chứ.”
Giọng anh nhẹ bẫng, làm như mình chỉ muốn mua một món đồ dùng hàng ngày bình thường.
Thẩm Văn Huyên thực sự bội phục, không thể không giơ ngón cái với anh: “Khắp thủ đô này, còn ai sành ăn chơi bằng Bùi Cửu gia được nữa.”
Bùi Dập Nam nhai mấy viên đá mà nhiệt độ cơ thể vẫn chẳng giảm chút nào. Anh vươn tay vớ lấy xô đá trên bàn, xúc một ly đá rồi cho vào miệng nhai rau ráu.
Thấy Thẩm Văn Huyên há hốc miệng nhìn mình, Bùi Dập Nam nhếch mép: “Đã muốn chơi thì phải chơi lớn, biến nơi này thành địa bàn của mình mới bổ.”
Bây giờ đang là cuối thu, vậy mà Bùi Dập Nam lại ăn mặc phong phanh, còn nhai nước đá như thể đang là ngày hè oi bức, Thẩm Văn Huyên ngây ngẩn cả người.
“Dạo này trời trở lạnh, tôi ra ngoài còn phải mặc áo khoác mà ông lại nhai đá liên tục, không sợ lạnh à?” Bùi Dập Nam vẫn nhai đá không ngừng, chỉ nói gọn lỏn: “Nóng”
Thẩm Văn Huyên kéo vạt áo khoác lại, tuy anh ta không lạnh nhưng nhìn Bùi Cửu gia nhai đá một lúc cũng thấy sởn gai ốc. Anh ta tiếp tục đề tài ban nãy: “Ông muốn mua lại nơi này thật à? Rồi để ai quản lý, các võ sĩ ở đây sẽ thuộc về ai?”
Bùi Dập Nam nhếch môi: “Đã mua thì dĩ nhiên phải lấy cả sàn đấu lẫn võ sĩ rồi chứ không thì tôi mua làm gì? Nhân viên quản lý thì chỉ cần có tiền là tuyển được tất, chẳng lẽ tôi còn phải đích thân ra tay? Tôi làm gì có thời gian.”
Thẩm Văn Huyện cười xòa: “Thời buổi này đúng là có tiền mua tiên cũng được.”