Bùi Dập Nam tỉnh dậy khỏi cơn mơ, anh mở bừng mắt, sau đó chậm rãi ngồi dậy, vẫn còn thở hổn hển, mồ hôi túa ra như tắm. Anh nhìn quanh quất,1 tuy ánh đèn ngủ khá tối nhưng vẫn có thể thấy khung cảnh xung quanh hoàn toàn chẳng giống trong mơ tí nào. Anh biết mình vừa mơ về buổi đầu gặp gỡ Kiều Lạc Yên trong kiếp trước.
Nghĩ đến du͙© vọиɠ chưa được thỏa mãn trong mơ, anh bèn xuống giường, ngần ngừ giây lát rồi b7ước vào phòng tắm. Một tiếng sau, cửa phòng tắm mới mở ra. Sắc mặt Bùi Dập Nam âm u, đôi môi mím chặt. Chẳng qua chỉ mơ về buổi đầu gặp gỡ bà La Sát kia mà anh tắm nước lạnh gần nửa tiếng đồng hồ cũng không thể áp chế ngọn lửa trong thể xác lẫn tinh thần, cuối cùng buộc phải giả5i quyết bằng phương thức mà anh rất không thích.
Bùi Dập Nam đi ra ngoài ban công và chống tay lên lan can, ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm chi chít ánh sao rồi thở dài. Mấy ngày nay, anh vẫn luôn nôn nao bứt rứt, đêm đêm thao thức, cơ thể lúc nào cũng nóng như thiêu như đốt. Giấc mơ ướŧ áŧ đêm nay càng khiến khí huyết sôi sục, không cách nào đè nén được ngọn lửa hừng hực trong người. Cứ tiếp tục thế này, sớm muộn cũng có ngày cơ thể anh nổ tung mà chết, không biết có phải do tu luyện Xích Diễm Liệt Quyền hay không. Xem ra anh không thể trì hoãn chuyện bế quan được nữa.
Đứng ngoài gió lạnh hồi lâu, cảm giác bức bối cả về thể xác lẫn tinh thần vẫn chẳng vơi được bao nhiêu. Bùi Dập Nam giật đai buộc áo choàng ngủ ra và quay về phòng ngủ, đang định nằm xuống giường thì phát hiện ga giường hơi ẩm ướt. Hình ảnh trong mơ khiến cơ thể anh có phản ứng trong vô thức, mồ hôi túa ra ướt đẫm ga giường,
không cách nào nằm ngủ được nữa.
Bùi Dập Nam đành nằm qua phía bên kia giường, nơi này còn tương đối khô ráo. Vừa đặt lưng xuống giường, Bùi Cửu gia lại nhớ đến gương mặt mê hồn của Kiều Lạc Yên. Anh nhíu mày, hơi thở dần trở nên dồn dập. Lần này, dù vẫn hồi tưởng về lần ân ái kiếp trước, thể xác và tinh thần đều bị giày vò tột độ, anh vẫn không ngồi dậy để đi giải quyết.
Trong lúc trằn trọc thao thức, Bùi Dập Nam quyết định phải nhanh chóng tìm được bà La Sát Kiều Lạc Yên.
Lúc này, anh vẫn chưa biết rằng quyết định thu mua sàn đấu ngầm The Top của mình sẽ khiến vận mệnh người anh muốn tìm thay đổi thế nào.
Đã bốn ngày trôi qua kể từ lúc Tiểu Kiều được giao nhiệm vụ đến giờ. Mấy ngày nay, cô ở tạm một nhà nghỉ gần sàn đấu. Người của tổ chức hỏi cô định khi nào ra tay, Tiểu Kiều lấy cớ Bùi Cửu gia không muốn gặp mình. Hôm nay là ngày hẹn gặp bác sĩ Meredith theo sắp xếp của Thanh Niên Trí Thức. Tiểu Kiều mặc quần túi hộp màu đen, áo thun trắng phối một chiếc áo khoác đơn giản, đi giày Dr. Martens và đội mũ lưỡi trai. Cô vừa rời khỏi nhà nghỉ chưa được bao xa đã cảm nhận được có người đang bám theo sau lưng. Sau khi quan sát một thời gian, cô xác định đối phương là người của tổ chức. Tiểu Kiều đút
tay vào túi quần, đứng bên vệ đường vẫy taxi, sau khi lên xe thì bảo tài xế đưa mình đến một trung tâm thương mại ở nội thành. Khi taxi lăn bánh, Tiểu Kiều ngoái đầu nhìn lại phía sau, quả nhiên thấy một chiếc ô tô màu đen bám theo mình. Cô lập tức nhắn tin cho Thanh Niên Trí Thức: [Không sao, tôi sẽ đợi cô.] Tiểu Kiều thở phào nhẹ nhõm rồi ngả người lên lưng ghế, đăm chiêu nghĩ cách cắt đuôi. Hai giờ chiều, một cô gái tóc dài mặc đầm trắng, ngoại hình chẳng có gì nổi trội bước vào một tiệm cà phê có tên Thời Xưa. Một thanh niên mặc sơ mi trắng ngồi ở bàn gần cửa sổ trong góc thấy có người bước vào thì ngước nhìn qua, đến khi nhìn rõ mặt đối phương thì ngây người trong giây lát, sau đó cố hết sức nén cười.
Tiểu Kiều ngồi xuống đối diện thanh niên có bộ dạng trí thức kia. Cô sờ bộ tóc giả với vẻ mất tự nhiên, mặt mày cứng đờ, dường như không được vui. Cô mím chặt môi, giọng điệu hơi mất kiên nhẫn: “Giáo sư Nhan.”
Nhan Thanh Tri nhìn cô, vẫn đang nén cười: “Tiểu Kiều, cô ăn mặc thế này mà đi ngoài đường ban đêm có thể sẽ gặp nguy hiểm đấy, nếu đối phương chỉ nhìn bóng lưng cô.”
Tiểu Kiều lườm anh ta: “Chứ nhìn chính diện thì không nguy hiểm à?”
Nhan Thanh Tri che miệng ho một tiếng, cất lời trêu ghẹo: “Lúc ấy thì đối phương mới là người gặp nguy hiểm.”
Tiểu Kiều không muốn tán gẫu dông dài với anh ta, cô đã lãng phí kha khá thời gian để cắt đuôi người theo dõi của tổ chức, bèn hỏi ngay: “Bác sĩ Meredith đâu?”
“Ông ấy đang ở tầng ba, cô đi theo tôi.”
Nhan Thanh Tri đứng dậy và dẫn Tiểu Kiều lên tầng ba. Lúc đi ngang qua quầy gọi món, nhân viên thu ngân cung kính chào bọn họ: “Ông chủ.”
Nhan Thanh Tri khẽ gật đầu, không cười cợt nữa mà tỏ ra nghiêm túc hơn.
Tầng một và tầng hai của tiệm cà phê Thời Xưa là khu vực dành cho khách, còn tầng ba là khu vực tư nhân của Nhan Thanh Tri.
Ngoài ban công bằng kính trên tầng ba, một ông cụ có mái tóc nâu đỏ đã hoa râm đang ngồi đọc một cuốn sách trông có vẻ khá cũ.
Nhan Thanh Tri mở miệng chào hỏi trước: “Bác sĩ Meredith, cô ấy đến rồi ạ.”
Ông cụ ngẩng đầu và mỉm cười hiền từ, nheo mắt nhìn Tiểu Kiều đứng sau lưng Nhan Thanh Tri. Meredith đặt cuốn sách xuống rồi đứng dậy, đi đến trước mặt Tiểu Kiều và nói bằng giọng Anh chuẩn: “Tôi không biết con chíp trong người cháu được cấy ở vị trí nào nên cần kiểm tra xem liệu nó có gây ảnh hưởng gì khác đến cơ thể cháu hay không, bởi lẽ nó đã nằm trong người cháu quá lâu.”
Tiểu Kiều gật đầu, cười nói: “Cảm ơn bác sĩ dù bận rộn mà vẫn đồng ý đến gặp cháu, kế tiếp cần làm gì thì bác sĩ cứ nói ạ.”
Phát âm của cô không hoàn toàn giống người bản địa nhưng cũng rất lưu loát. Những cô gái của tổ chức đều được đào tạo toàn diện hòng nâng cao khả năng thu hút mục tiêu của mình, vốn hầu hết là giới thượng lưu. Tiểu Kiều học hành không tồi, nhưng vì bảo đảm an toàn cho bản thân nên lâu nay vẫn luôn giả vờ kém cỏi.
Meredith ngạc nhiên với trình độ ngoại ngữ cũng như thái độ lễ phép của cô.
Chào hỏi xong, hai người bước vào một căn phòng có đầy đủ trang thiết bị y tế. Hai mươi phút sau, bọn họ ra khỏi phòng, mặt mày có phần nghiêm trọng.
Nhan Thanh Tri bưng cà phê vào, thấy vậy bèn bước tới hỏi thăm: “Có chuyện gì à?”