Bùi Dập Nam tựa lưng vào cây cột chạm khắc theo phong cách La Mã, nhìn đám đông ăn diện lộng lẫy dự tiệc. Anh có vẻ rất chán chường, hoàn toàn không có hứng thú với khung cảnh ngợp trong vàng son xung quanh.
“Tiểu Cửu gia, sao lại đứng đây một mình thế này? Bên kia có tiết mục đấy, cùng đi không?”
Sau lưng chợt vang lên một thanh âm quen thuộc, thoạt nghe khá vui vẻ. Bùi D7ập Nam ngoái đầu lại và thấy gương mặt tuấn tú của Thẩm Văn Huyên. Gương mặt này đã hớp hồn không ít cô gái, khiến bọn họ tìm đủ mọi cách tiếp cận anh ta.
Bùi Dập Nam hờ hững nói: “Tôi không đi đâu.”
Thẩm Văn Huyên lại gợi ý: “Hay là chúng ta 15ên tầng trên làm vài ván bài?”
“Không có hứng.” Bùi Dập Nam khoanh tay đứng đó, có vẻ vô cùng xa cách.
Đêm nay là lễ trưởng thành của con út gia chủ nhà họ Đoàn, con cháu của tám gia tộc lớn đều đang tụ tập trên tầng hai. Không hiểu sao hôm nay Bùi Dập Nam chẳng thấy hứng thú với bất kỳ việc gì, cũng không muốn gặp bọn họ.
Thẩm Văn Huyên nhún vai: “Thôi được, anh họ tôi bảo tôi đi cùng anh ta để làm quen vài người, tôi đi trước nhé, lát nữa tìm ông sau.”
Bùi Dập Nam lạnh nhạt đáp: “Ừ.”
Thế rồi, một bóng hình nhỏ nhắn mặc một bộ váy trắng đen chợt đập vào mắt anh. Giữa một nhóm phụ nữ ăn diện cầu kỳ và đeo trang sức lấp lánh khắp người, cô gái ăn mặc giản dị ấy vẫn thu hút sự chú ý của hầu hết nam giới đang có mặt trong buổi tiệc nhờ gương mặt tuyệt đẹp không ai sánh bằng của mình.
Bùi Dập Nam phát hiện xung quanh có rất nhiều người cũng nhìn chằm chằm người đẹp đang loạng choạng, mặt mày đỏ ửng kia chứ không riêng gì mình.
Cô có một vẻ đẹp có thể gây ấn tượng mạnh với người khác, tuy đoan trang quý phái nhưng vẫn toát lên vẻ quyến rũ yêu kiều. Bộ váy cô đang mặc khéo léo phô bày những đường cong gợi cảm, khí chất lạnh lùng tô điểm thêm phần sắc sảo cho gương mặt mỹ miều kia. Nhan sắc nghiêng nước nghiêng thành, đôi mắt long lanh như biết nói cùng khí chất thanh cao của cô khiến cho hết thảy cánh đàn ông ở đây muốn chinh phục cô bằng được. Đến cả người luôn hờ hững với người đẹp như Bùi Dập Nam mà cũng phải ngây ngẩn trong thoáng chốc trước bóng dáng thướt tha ấy.
Tuy hầu hết nam giới đang có mặt tại buổi tiệc đều có ý với người đẹp nhưng đây dù gì cũng là lễ trưởng thành của con út nhà họ
Đoàn nên chẳng ai tiếp cận mục tiêu mà chỉ lẳng lặng chờ thời cơ. Thế rồi, người đẹp bỗng bổ nhào về phía Bùi Cửu gia đang tựa lưng vào cột ngay trước mắt bao người. Bùi Dập Nam trố mắt, vội vươn tay đỡ lấy vòng eo thon thả của cô trước khi đầu óc kịp suy nghĩ. Người đẹp thì thào bên tai anh: “Đưa tôi đi đi!”
Đôi môi cô phả hơi nóng vào tai anh, tựa như một nụ hôn đầy mời gọi. Mùi hương thanh mát trên người cô bao trùm lấy anh, khiến máu nóng trong người anh sục sôi. Mấy năm nay anh thường tham gia các buổi ăn chơi đàn đúm của các cậu ấm cô chiêu và đã chứng kiến đủ trò, vì vậy chỉ nhìn thoáng qua là biết người đẹp trước mặt mình đã ăn phải thứ gì đó không nên ăn.
Anh ôm cô vào lòng rồi bước về phía thang máy. Mọi người nhìn Bùi Cửu gia đưa người đẹp rời khỏi buổi tiệc với vẻ ngưỡng mộ.
Một lát sau, tại một căn phòng khách sạn xa hoa đến độ khiến người ta phải choáng ngợp, hai thân hình đang quấn quýt lấy nhau, hơi thở của cả hai như muôn vàn sợi tơ hòa quyện vào nhau, người nóng rực, kẻ lạnh băng.
Từ lúc vào phòng đến giờ, người đẹp vẫn luôn ôm chặt Bùi Dập Nam như người chết đuối vớ được cọc. Đôi tay mảnh khảnh tưởng chừng siết mạnh là gãy kia không biết lấy đâu ra sức lực mà ghì chặt anh như gọng kìm, khiến anh không tài nào vùng ra được.
Người đẹp bắt đầu túm lấy chiếc áo sơ mi đắt tiền của anh và bắt đầu sờ soạng, không biết là đang tìm thứ gì. Sự nhiệt tình cháy bỏng, đôi tay nóng rực như lửa và mùi hương dễ chịu trên người cô có sức cuốn hút quá mạnh mẽ. Bùi Dập Nam có thể cảm nhận được du͙© vọиɠ của mình đang dần dâng trào, không sao kiềm chế được.
Đối mặt với sự quyến rũ khó cưỡng này, nếu là người khác có lẽ đã gạt hết lý trí và đạo đức sang một bên để ra tay với người đẹp, nhưng Bùi Dập Nam vẫn cố dằn những suy nghĩ hỗn loạn trong tâm trí. Anh bình tĩnh nâng cằm cô, lịch thiệp hỏi: “Em chắc chắn người mình muốn tìm là tôi chứ? Em có biết tôi là ai không?”
“Cửu... Cừu gia...” Đôi môi đỏ mọng của Kiều Lạc Yên khẽ mấp máy, thanh âm run run say đắm lòng người. Xem ra cô vẫn còn tỉnh táo ít nhiều, thế thì dễ rồi. Bùi Dập Nam không thể phủ nhận rằng Kiều Lạc Yên là người đầu tiên khiến anh nảy sinh khao khát bản năng suốt nhiều năm qua. Mỡ dâng miệng mèo, anh lại bị cô cuốn hút, dĩ nhiên sẽ không từ chối.
Bùi Dập Nam bế Kiều Lạc Yên vào phòng ngủ. Một lúc sau, một mùi hương thanh mát hòa quyện cùng hương hổ phách, hương gỗ và long tiên hương, lan tỏa khắp mọi ngóc ngách trong phòng ngủ. Không khí trong phòng tràn ngập một mùi hương độc nhất vô nhị, ấy là mùi mồ hôi của hai người vấn vít lấy nhau.
Bùi Dập Nam vuốt mớ tóc rủ xuống trước trán, yết hầu gợi cảm khẽ nhúc nhích. Ánh đèn mờ ảo rọi xuống gương mặt nghiêng của anh, khắc họa những đường nét hoàn mỹ đến mê hồn. Lúc anh cúi đầu nhìn Kiều Lạc Yên, một giọt mồ hôi nhỏ xuống khuôn mặt cô. Anh dùng tay lau đi rồi cúi đầu hít hà mùi hương thanh mát trên người cô.
Một lúc lâu sau, anh mới cảm thán bằng giọng khàn khàn: “Mùi hương của em thật dễ chịu.”
Anh không biết cô dùng nước hoa gì, chỉ biết mùi hương này rất hợp ý mình. Xưa nay Bùi Cửu gia vốn thờ ơ với nữ sắc, nhưng anh tin rằng mình có thể ghi nhớ khoảnh khắc này cả đời, từ cảm giác khi được ở bên cô cho đến mùi hương vấn vít quanh chóp mũi.
Thanh âm nhỏ nhẹ dịu dàng của anh làm Kiều Lạc Yên mê đắm, đôi mắt long lanh ánh nước. Cô của lúc này tựa như một đóa hoa đang nở rộ, phô bày dáng vẻ đẹp nhất của bản thân, giấu đi sự sắc bén thường ngày, chỉ còn lại vẻ mong manh yếu đuối.
Ánh mắt Bùi Dập Nam tối lại, anh nhìn chăm chú vào gương mặt xinh đẹp như tiên giáng trần kia. Anh nắm lấy tay cô, những ngón tay l*иg vào nhau, sau đó giữ trên đỉnh đầu, khiến cô không có cơ hội chống cự.
Thời gian chầm chậm trôi qua. Một sắc màu chói lọi đập vào mắt anh, Bùi Cửu gia bỗng chốc tạm ngừng công kích, tựa như một vị tướng đang tử chiến sa trường thì phát hiện viện binh của quân địch đang ùn ùn kéo đến. Anh thấy trên vai Kiều Lạc Yên có một vết bớt màu đỏ hình trái tim to bằng ngón cái, không kìm được cúi đầu hôn lên đó.
Bùi Dập Nam vừa mới ôm chiến lợi phẩm của mình vào lòng lần nữa, chuẩn bị tận hưởng lạc thú trần gian, mọi thứ bỗng trở nên vặn vẹo. Anh ngẩng đầu, thấy khung cảnh xung quanh đang vặn xoắn lại và mờ hẳn đi như thể có một dòng khí lưu vô hình bao phủ. Anh cúi đầu lần nữa, người trong lòng đã biến mất tự bao giờ. Căn phòng ngủ xa hoa chỉ còn lại mình anh. Bóng đèn trên trần nhà bỗng tắt phụt, bốn bề chìm trong bóng tối tĩnh mịch, chỉ có tiếng hít thở dồn dập của một người.