Điều khiến Thang Tiểu Ngải khó chịu nhất là Tiểu Kiều sắp rời khỏi The Top, nhưng không phải rơi vào tay Trần thiếu gia và bị gã ta hành hạ thừa sống thiếu chết mà là đi theo Bùi Cửu gia, người có tiền có thế bậc nhất thủ đô này. Thấy đối thủ gặp được chuyện tốt đẹp như vậy, Thang Tiểu Ngải không cam tâm, cô ta nhìn xoáy vào Tiểu Kiều bằng ánh mắt đầy ghen tị và oán hận.
Thấy Thang Tiểu Ngải vẫn không chịu đi, anh Hổ ra lệnh: “Tiểu Ngải, cô đi trước đi. Nghe lời!”
Trước ánh mắt uy nghiêm của anh Hổ, Thang Tiểu Ngải đành ngoan ngoãn gật đầu rồi ngúng nguẩy bỏ đi. Anh Hồ nhìn theo bóng lưng người tình, sau đó bảo Tiểu Kiều: “Tiểu Kiều, cô vào đây với tôi, bà chủ có việc muốn dặn dò cô.” Tiểu Kiều bình thản gật đầu và bước vào văn phòng cùng gã ta. Anh Hồ ngồi xuống ghế của mình rồi đi thẳng vào vấn đề: “Tiểu Kiều, cô bị tổ chức đào thải và đưa đến sàn đấu ngầm này, nhưng trình độ của cô vẫn ăn đứt đa số những người ở đây. Bà chủ có một nhiệm vụ giao cho cô.”
Ánh mắt Tiểu Kiều tối lại, cô cất giọng khàn khàn: “Nhiệm vụ gì?”
Anh Hổ nhìn cô chằm chằm bằng đôi mắt sắc như dao, nói: “Mấy ngày tới, cô phải theo dõi sát sao mọi hành động của Bùi Cửu gia, anh ta có động tĩnh gì thì phải báo ngay cho tổ chức. Nếu cô cung cấp được tin tức có giá trị, tổ
chức sẽ xem xét lấy chip định vị ra cho cô, để cô được tự do.”
“Ồ.” Tiểu Kiều chẳng có vẻ gì là phấn khích mà chỉ cười nhạt: “E rằng các người phải thất vọng rồi, Bùi Cửu gia chỉ xem tôi như một con chó đáng thương mà thôi. Sở dĩ đêm qua anh ta cho người đưa tôi ra khỏi sàn đấu cũng chỉ vì muốn vớt vát mặt mũi của chính mình. Tôi là võ sĩ được anh ta bao nuôi, nếu đêm qua tôi thua trong trận chiến sinh tử thì sẽ làm mất mặt anh ta. Quản lý à, anh xem ngoại hình tôi thế này liệu có tư cách để Cửu gia vừa ý không?”
Anh Hổ không bận tâm đến giọng điệu tự giễu của Tiểu Kiều, gã ta nhíu mày, nghiêm nghị hỏi: “Đêm qua anh ta đưa cô về mà không chạm vào cô à?”
Tiểu Kiều cụp mắt, che giấu vẻ lạnh lẽo trong đó. Cô trào phúng: “Tôi còn chưa thấy mặt anh ta nữa là.”
Sắc mặt anh Hổ trở nên khó coi, rõ ràng không tin lời cô: “Đêm qua cô ở Đàn Đình Gia Uyển kia mà, đó là chỗ ở của Bùi Cửu gia.”
Tiểu Kiều liếc gã ta, cười nhạt đáp: “Vệ sĩ của anh ta bảo một năm Bùi Cửu gia ngủ lại Đàn Đình Gia Uyền chẳng được vài lần.” Sắc mặt anh Hồ tái nhợt, gã ta thở dài rồi cầm điện thoại lên và nhấn vào cuộc gọi vừa kết thúc trước đó không lâu. Mấy phút trước, Hoa Lập Lan vừa gọi đến, bảo gã ta tìm Tiểu Kiều về. Gã ta còn chưa kịp cho người đi tìm thì Tiểu Kiều đã tự về đây, nhờ vậy mà người của gã không cần mất công tìm kiếm. Thế nhưng, gã ta không ngờ Bùi Cửu gia lại không chạm vào Tiểu Kiều. Trong lúc chờ đợi, anh
Hổ ngước mắt đánh giá Tiểu Kiều, đường nét trên mặt cô khá thô cứng, chẳng có gì đặc sắc, quả thật khó mà khiến người ta vừa ý được. Gã ta nghĩ thầm, đến mình còn chẳng nuốt nổi nữa là con nhà danh giá như Bùi Cửu gia.
Chốc lát sau, Hoa Lập Lan bắt máy, anh Hổ vội báo cáo tình hình cho bà ta. Hoa Lập Lan chỉ bảo gã ta giữ Tiểu Kiều lại và đợi lệnh mới.
Gia chủ nhà họ Thẩm đã được Hoa Lập Lan gọi điện thoại báo tin Bùi Dập Nam muốn mua sàn đấu ngầm The Top. Không chỉ có thế, đối phương còn uy hϊếp Hoa Lập Lan, có vẻ như đã biết bà ta có thế lực chống lưng.
Sau khi cúp máy, Thẩm Chấn Đông - gia chủ nhà họ Thẩm, gọi con trai Thẩm Tây Ngạn vào thư phòng để bàn cách đối phó. Sắc mặt cả hai cha con khá nặng nề, có thể thấy là đang tức giận.
Thẩm Tây Ngạn băn khoăn: “Bố nói xem, có phải Bùi Cửu đã đoán được sàn đấu ngầm là của nhà mình không?”
Thẩm Chấn Đông tỏ vẻ xem thường, cất lời chế nhạo: “Không thể nào, chúng ta chưa bao giờ tiếp xúc trực tiếp với Hoa Lập Lan suốt bao năm qua, lợi nhuận từ sàn đấu được chia nhỏ thành nhiều phần để đưa về theo nhiều con đường khác nhau, một kẻ ăn chơi trác táng vô công rồi nghề như Bùi Cửu làm sao điều tra được chứ!”
Ông ta khẳng định chắc nịch, thái độ khinh miệt lộ rõ.
“Vậy tại sao cậu ta lại đòi mua sàn đấu ngầm, còn bảo Hoa Lập Lan tìm người có thể quyết định chuyện này chứ? Con cảm thấy rất kỳ lạ.”
Sắc mặt Thẩm Tây Ngạn cực kỳ khó coi, lợi nhuận mà sàn đấu ngầm đem lại trong những năm qua đã giúp nhà họ Thẩm có nguồn tài chính dồi dào để giải quyết những vấn đề có thể giải quyết bằng tiền. Một khi mất đi nguồn thu nhập này, mắt xích tài chính của nhà họ Thẩm sẽ có nguy cơ đứt gãy.
Thẩm Chấn Đông cũng biết tầm quan trọng của sàn đấu ngầm với nhà họ Thẩm, ông ta lạnh lùng gằn giọng: “Nhiều khả năng là Bùi Cửu nhất thời nổi hứng mà thôi. Cho người đi thăm dò cậu ta xem thế nào đã. Bùi Cửu mới đưa một võ sĩ ra khỏi đó đúng không, vậy thì ra lệnh cho người này tiếp cận cậu ta để thăm dò, nếu vẫn không được thì gây chút rắc rối cho cậu ta, để cậu ta nằm trên giường bệnh một thời gian là xong chuyện.”
Thẩm Tây Ngạn không đồng ý: “Nhà họ Bùi rất coi trọng Bùi Dập Nam, nếu cậu ta xảy ra chuyện, bọn họ có đào ba thước đất cũng phải tìm ra thủ phạm bằng được.”
Gã ta từng qua lại với Bùi Dập Nam vài năm nên rất rõ đối phương có địa vị thế nào tại nhà họ Bùi, có thể nói là cục
cưng của cả nhà.
Thẩm Chấn Đông nheo mắt lại, hỏi: “Nghe Hoa Lập Lan nói, nữ võ sĩ được Bùi Cửu đưa đi vốn là người của tổ chức hả?”
Thẩm Tây Ngạn gật đầu: “Vâng, cô ta là hàng chất lượng kém, bị tổ chức đào thải.”
Thẩm Chấn Đông gằn giọng: “Một khi cô ta thành công, lập tức kích nổ con chip định vị cấy trong người cô ta. Người chết không thể làm chứng, nhà họ Bùi có điều tra cũng sẽ cho là Bùi Cửu chơi dao có ngày đứt tay chứ liên quan gì đến nhà họ Thẩm chúng ta.”
Thẩm Tây Ngạn nhíu mày nhìn bố mình, vẫn không yên tâm: “Không còn cách nào khác hả bố?”
Gã ta vẫn thấy không ổn, chuyện này mà lộ tẩy thì hậu quả khôn lường.
Thẩm Chấn Đông lạnh lùng nói: “Phải mau chóng giải quyết chuyện này mới được. Một tuần nữa là sàn đấu ngầm sẽ thuộc về nhà họ Bùi, khi ấy chúng ta muốn lấy lại sẽ không dễ đâu. Không có thu nhập từ The Top thì chúng ta làm sao chu cấp nổi đám người mà chú hai con đã mời chào chứ.”
Nghĩ đến hành động của chú hai mình trong hai năm qua, sắc mặt Thẩm Tây Ngạn tối lại: “Vậy con đi thu xếp
đây.”
Bùi Dập Nam muốn chặt đứt con đường kiếm tiền của nhà họ Thẩm thì đừng trách bọn họ bất chấp thủ đoạn để bảo vệ mình.
Tối hôm ấy, Tiểu Kiều không thể thu dọn đồ đạc và rời khỏi sàn đấu ngầm một cách suôn sẻ, nhưng ngay từ đầu cô đã đoán trước sẽ thế này. Có điều, cô không ngờ thủ lĩnh của tổ chức lại gọi điện thoại cho mình. Đối phương ra lệnh cho cô dàn dựng cho Bùi Dập Nam gặp tai nạn, làm thế nào để anh nằm viện mười ngày nữa tháng là tốt nhất.
Nghe vậy, lửa giận trong lòng Tiểu Kiều bùng lên. Sàn đấu ngầm không muốn thả cô đi thì cũng thôi, dù gì cô đã chuẩn bị cả rồi, nhưng giờ lại bắt cô hãm hại vị kim chủ chống lưng cho mình quả là hết chỗ nói. Cô mà làm theo lời bọn họ thật thì sẽ thành hạng người gì chứ?
Tiểu Kiều không tin vào lời hứa hẹn trao trả tự do của thủ lĩnh. Nhà họ Bùi là danh gia vọng tộc với bề dày lịch sử cả trăm năm, có địa vị và quyền thế đáng gờm ở đất thủ đô này. Bùi Cửu gia vốn được cả nhà nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa, sinh ra đã ngậm thìa vàng, anh mà gặp bất trắc gì, cả nhà họ Bùi ắt sẽ truy sát thủ phạm đến chết mới thôi.
Tiểu Kiều biết thừa mình sẽ thành con tốt thí ngay khi hoàn thành nhiệm vụ mà tổ chức giao phó, thứ chờ đợi mình khi ấy chỉ có cái chết mà thôi. May thay, thời hạn để cô hoàn thành nhiệm vụ không được phép từ chối này là một tuần, nhờ vậy mà cô vẫn còn thời gian để xoay xở. Cô sẽ đi gặp bác sĩ Meredith vào thứ tư tới. Nếu đối phương lấy được con chip cấy trong cơ thể cô ra ngoài một cách thuận lợi thì cô có thể yên tâm rời khỏi thủ đô và không bao giờ quay lại đây, cũng không cần ngó ngàng đến nhiệm vụ quái quỷ kia nữa.