Bùi Dập Nam nhấc chiếc ô đen đang cầm trong tay lên, dùng mũi ô hất cằm Hoa Lập Lan một cách khinh khỉnh. Ánh mắt anh toát lên vẻ sắc bén, thái độ kiêu ngạo: “Tôi đã nhắm The Top rồi, nếu bà không thể tự quyết định thì về thương lượng với người có thể quyết định đi. Tôi muốn The Top phải thuộc về mình trong vòng một tuần.”
Hoa Lập Lan nghiêng đầu né tránh động tác sỉ nhục của anh, tuy trong lòng thấp thỏm nhưng vẫn cố mạnh miệng: “Cậu ăn nói hoang đường vừa thôi!”
Giọng điệu bà ta vẫn khá tự tin, hẳn là có chỗ chống lưng. Bùi Dập Nam nhếch mép, thái độ ngạo mạn và thản nhiên như thể đã nắm chắ5c mọi thứ trong lòng bàn tay: “Vậy để tôi chống mắt lên mà xem The Top có đổi chủ sau một tuần nữa hay không. Khắp thủ đô r5ộng lớn này, tôi mà đã muốn có thứ gì thì chưa bao giờ bỏ lỡ.”
Anh tròng sợi xích bạc vào cổ Baylor rồi đứng dậy, sải bước đến bên Hoa Lập Lan và nhìn thẳng vào đôi mắt tràn đầy khinh miệt của bà ta bằng ánh mắt lạnh lẽo như băng, cất lời ác ý: “Bà chủ Hoa, bà nên nhớ rằng tôi có thể chặn hết đường sống của bà tại thủ đô, hoặc khiến bà mất tăm mất tích dễ như trở bàn tay.” Vẻ trào phúng trong ánh mắt Hoa Lập Lan nhanh chóng bị nỗi sợ hãi thay thế, con ngươi hơi co lại. Thấy bà ta còn biết sợ, Bùi Dập Nam mỉm cười bỡn cợt. Anh nắm dây xích, kéo Baylor đi lướt qua Hoa Lập Lan, nhưng mới đi được vài bước lại ngoái đầu nhìn bà ta và nói: “Phải rồi, tuy tạm thời The Top vẫn chưa đổi chủ nhưng Tiểu Kiều đã được tôi đưa ra khỏi đó thì đừng để tôi nghe nói các người bắt chẹt cô ấy thế này thế nọ, bằng không thì tự gánh chịu hậu quả nhé.”
Sau khi hay tin Tiểu Kiều rời khỏi Đàn Đình Gia Uyển, Vấn Hựu lập tức báo cho Bùi Dập Nam biết. Nay kế hoạch đã thay đổi, Bùi Dập Nam không muốn dâng tiền cho nhà họ Thẩm, tuy nhiên, anh cũng không thể không cân nhắc đến sự an toàn của Tiểu Kiều, cô
bé đáng thương này mà rơi vào tay Trần Dục An chỉ e sẽ phải chịu nhiều đau khổ. Vấn Hựu đạp lên lưng Hoa Lập Lan, bắt bà ta phải quỳ xuống. Dẫu vậy, Hoa Lập Lan cũng không dám hó hé gì. Không ai thấy được ánh mắt khác thường của bà ta lúc nghe thấy tên Tiểu Kiều. Nói xong, Bùi Dập Nam dắt Baylor đi. Anh không để bụng chuyện của Tiểu Kiều cho lắm, sở dĩ vừa rồi nhắc đến chuyện này cũng chỉ vì cô là người được anh bao nuôi, nếu cô bị người khác bắt nạt thì mặt mũi của anh biết gác vào đâu.
Tiểu Kiều vẫn đang mặc bộ quần áo mặc ở nhà của nam rộng thùng thình lấy từ chỗ Đàn Đình Gia Uyển. Cô phải xắn ống quần và ống tay áo lên mấy lần, trông rất giống phong cách hip-hop, tràn đầy sức sống. Sau khi bước vào sàn đấu ngầm The Top, cô bỏ mũ lưỡi trai ra và đi thẳng đến văn phòng của quản lý sàn đấu. Lúc đi ngang qua sàn đấu tập, cô chạm mặt Thang Tiểu Ngải, kẻ đã đánh bại mình đêm qua. Đối phương mặc một chiếc váy ngắn cũn cỡn, còn ngắn hơn cả quần đùi mặc khi thi đấu, gương mặt búp bê vốn được nam giới yêu thích nay được trang điểm tỉ mỉ, trông càng thêm phần xinh đẹp.
“Ồ! Xem ai về kìa, kẻ thua cuộc trị giá một trăm triệu đây mà. Sao hả, mới một đêm đã bị ông chủ chán rồi à?” Thang Tiểu Ngải cất lời chế giễu.
Nghe thế, những người đang tập luyện xung quanh đồng loạt ngừng tay và đổ dồn ánh mắt về phía này.
Đôi mày có phần thô cứng của Tiểu Kiều nhíu lại, vẻ hợm hĩnh của Thang Tiểu Ngải khiến cô cảm thấy thật chán ghét. Đôi môi mím chặt của cô khẽ mấp máy, cất giọng khàn khàn: “Tránh đường”
Thang Tiểu Ngải ghét nhất là dáng vẻ kiêu ngạo không xem ai ra gì của Tiểu Kiều. Cô ta sấn tới, đẩy Tiểu Kiều một cái: “Xì! Một kẻ thua cuộc mà còn làm ra vẻ!”
Tiểu Kiều vẫn đứng yên tại chỗ và lạnh lùng nhìn đối phương chằm chằm, sắc mặt lộ vẻ mất kiên nhẫn đến tột độ. Cô không nói một lời mà chỉ nhìn Thang Tiểu Ngải như nhìn một con tép riu đang nhảy nhót trước mặt mình, chẳng buồn che giấu vẻ khinh thường và nhạo báng trong ánh mắt.
Mọi người túm năm tụm ba xúm xít vây quanh nhưng chẳng ai lên tiếng khuyên can, chỉ háo hức hóng kịch hay.
Vẻ ngạo nghễ của Tiểu Kiều chọc giận Thang Tiểu Ngải, cô ta nhìn cô trừng trừng bằng ánh mắt độc địa: “Nhìn cái gì mà nhìn, mày còn dám nhìn thì tao sẽ móc mắt mày ra đấy!”
Tiểu Kiều biết Thang Tiểu Ngải đang được dịp lên mặt nên sẽ không dễ gì để mình đi qua. Cô đội chiếc mũ lưỡi trai lên đầu lần nữa rồi thình lình ra đòn ngay lúc Thang Tiểu Ngải còn đang đắc ý vì cho rằng cô sợ cô ta.
Tiểu Kiều vào thế chuẩn bị rồi tóm lấy cánh tay Thang Tiểu Ngải nhanh như chớp và quật ngã cô ta bằng đòn ném
vai. Thang Tiểu Ngải bị quật ngã sóng soài, nhất thời ngây ngẩn cả người. Vài giây sau, cô ta mới hoàn hồn và tức tối chửi thề: “F*ck!”
Tiểu Kiều nhếch mép với vẻ xem thường, sau đó bước ngay qua người Thang Tiểu Ngải, rõ ràng muốn sỉ nhục đối phương. Cô ngang nhiên đi thẳng đến văn phòng quản lý.
“Tiểu Kiều, mày đứng lại đó cho tao!” Thang Tiểu Ngải rống lên sau lưng cô.
Tiểu Kiều đã đi đến trước cửa văn phòng. Cô không hề ngoái đầu nhìn lại, làm như không nghe thấy.
Tiểu Kiều đang định mở cửa thì người trong phòng đã mở cửa ra trước. Một người đàn ông trung niên có ngoại hình tầm trung xuất hiện trước mặt cô, sắc mặt đối phương hầm hầm, có vẻ như sắp nổi giận.
Thang Tiểu Ngải vẫn không ngừng kêu gào: “Tiểu Kiều, mày chán sống rồi hả? Mau xin lỗi tao ngay, bằng không tao sẽ không tha cho mày đâu!”
Cô ta bò dậy và lao về phía Tiểu Kiều, toan tóm lấy bả vai cô. Tiểu Kiều nhanh nhẹn né tránh, sau đó bình tĩnh nhìn về phía người đàn ông trung niên đứng trong văn phòng: “Quản lý, tôi đến thu dọn đồ đạc.”
Thấy Thang Tiểu Ngải vẫn chưa chịu thôi, người đàn ông trung niên trừng mắt nhìn cô ta: “Tiểu Ngải, dùng tay!”
Vẻ hung tợn trên mặt Thang Tiểu Ngải lập tức bay biến, cô ta nhìn quản lý đăm đăm, đôi mắt to tròn tràn đầy ấm ức: “Anh Hổ! Tiểu Kiều vừa về đã mặt nặng mày nhẹ với em, còn đánh em nữa đây này. Dù cô ta có kim chủ chống lưng thì cũng không thể ngang ngược như thế được, cô ta xem The Top chúng ta là cái gì chứ? Còn chưa chính thức rời khỏi đây mà đã hống hách thế này, về sau chưa biết chừng sẽ mượn việc công để trả thù riêng cũng nên!” Mặc cho Thang Tiểu Ngải vừa ăn cướp vừa la làng, Tiểu Kiều vẫn chẳng nói chẳng rằng. Cô tựa lưng vào vách tường và khoanh tay trước ngực, lạnh lùng nhìn cô ta la lối ầm ĩ.
Trước kia, những lúc thế này anh Hổ sẽ hùa theo Thang Tiểu Ngải ra oai phủ đầu với Tiểu Kiều để lấy lòng người tình. Thế nhưng, hôm nay thái độ của gã ta rất kỳ lạ, thậm chí còn sẵng giọng với Tháng Tiểu Ngải: “Tiểu Kiều không còn là võ sĩ của The Top nữa, bà chủ vừa gọi điện thoại tìm cô ấy có việc. Tiểu Ngải, cô đi tập đi tôi nói chuyện với cô ấy một lát.”
“Anh Hổ!” Thang Tiểu Ngài trợn tròn mắt, không thể tin vào tai mình.
Ở sàn đấu ngầm này, hầu như không ai không biết quan hệ giữa cô ta với anh Hổ. Mỗi lần hai người lén lút gặp gỡ ắt sẽ trốn trong văn phòng mấy tiếng đồng hồ không ra ngoài. Vì có quản lý chống lưng nên lâu nay Thang Tiểu Ngải đã quen thói ngang ngược với mọi người tại sàn đấu ngầm, đây là lần đầu anh Hồ làm trái ý cô ta, đã thế lại là trước mặt đối thủ một mất một còn, thử hỏi làm sao cô ta có thể chấp nhận được.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.