Trọng Sinh: Cửu Gia Sủng Ái Nhóc Con Huyền Môn

Chương 44: Hành động ngang ngược của Bùi Cửu gia

Vấn Nghiêu đang đứng trên một chiếc xe xúc, bình thản quan sát đám người chạy từ trong nhà ra ngoài, khóe môi khẽ nhếch. Anh tất không biết phải hình dung tâm trạng mình lúc này ra sao, cảm giác khá vui.

Ngũ Thái, võ sĩ số một của The Top, cùng bọn Thang Tiểu Ngải đã chạy ra ngoài, thấy đống đổ nát ngổn ngang trước mặt thì há hốc miệng, sau đó ho sặc sụa vì hít phải bụi đất đang bay mù mịt trong không khí.

Anh Hổ là người đầu tiên hoàn hồn. Gã ta vội vàng dẫn các bảo vệ sàn đấu xông tới ngăn mấy chiếc xe xúc, nhưng lại bị các vệ sĩ của nhà họ Bùi cản đường.

Anh Hổ đỏ mặt tía tai, giận dữ quát lớn: “Các người là ai mà dám cả gan đập phá sàn đấu của chúng tôi hả? Có biết làm vậy là trái pháp luật không?”

Một vệ sĩ lạnh lùng lên tiếng: “Chúng tôi làm việc theo lệnh, không thể trả lời anh được.”

Thình lình có tiếng ầm vang, một bức vách của sàn đấu đã sụp đổ hoàn toàn. Anh Hổ cuống quýt gào lên: “Dừng tay, dừng tay lại! Các người đang phạm pháp đấy!”

Mặc gã ta ầm ĩ, các vệ sĩ vẫn bình chân như vại. Vấn Nghiêu đeo khẩu trang, hả hê cười khẩy: “Ồn ào cái gì, mọi công trình trên mảnh đất này đều là xây dựng trái phép cả, chúng tôi chỉ làm theo lệnh cấp trên mà thôi. Mọi chi phí phá dỡ từ nhân lực đến vật tư, trang thiết bị đều do chúng tôi bỏ ra, các người chẳng tốn xu nào, quá hời còn gì. Chúng tôi cũng chẳng cần các người nói một tiếng cảm ơn đâu, chỉ cần đừng gây phiền nhiễu là được rồi.”

Anh Hồ tức ói máu trước sự đổi trắng thay đen một cách trơ trẽn của đối phương: “Láo toét!”

Vấn Nghiêu nhìn gã ta từ đầu đến chân bằng ánh mắt khinh miệt, đặc biệt là khi thấy những vết cào trên người gã ta, anh ta cười mỉa: “Chậc chậc, lớn tướng rồi mà còn tồng ngồng chạy ra ngoài, quần cũng chẳng mặc, tôi thấy xấu hổ thay anh đấy. Tranh thủ kiếm thứ gì đó che tạm đi, trời sáng rồi, ngộ nhỡ lát nữa bị người qua đường chụp hình thì biết giấu mặt vào đâu đây.”

Anh ta vừa dứt lời, đám người chạy từ trong sàn đấu ra ngoài đồng loạt đổ dồn ánh mắt về phía anh Hổ. Anh Hổ vội giơ tay che, khổ nỗi mấy vết cào trên ngực vẫn lồ lộ. Cuối cùng, một gã bảo vệ đành cởϊ áσ của mình đưa cho gã

ta.

Trong lúc đó, đội xe xúc đã phá hơn một phần ba sàn đấu. Tiếng búa thủy lực nện ầm ầm lên tường, tiếng gạch đá đổ không ngừng đập vào màng nhĩ.

Vấn Nghiêu nhàn nhã tựa vào buồng xe xúc, bình thản quan sát quá trình phá dỡ, ánh mắt đong đầy ý cười. Cửu gia đã nói tốc độ phá dỡ không được quá chậm nhưng cũng không thể quá nhanh, đừng kết thúc trước khi anh ấy đến nơi. Anh ta lấy điện thoại ra để xem giờ, có lẽ khoảng nửa tiếng nữa là Cửu gia sẽ đến đây.

Tuy anh Hổ đã cố gắng hết sức nhưng không làm gì được trước sự ngăn cản của các vệ sĩ nhà họ Bùi. Gã ta dứt khoát ra lệnh cho các võ sĩ của sàn đấu xông lên, Vấn Nghiêu đành phải ra tay. Thân là một cổ võ giả, anh ta dễ dàng áp đảo bọn họ, cả đám lập tức ngoan ngoãn như những chú cừu con.

Anh Hổ đành mượn điện thoại một võ sĩ đứng gần đó để gọi cho Hoa Lập Lan báo tin. Trước khi Hoa Lập Lan kịp đến nơi thì Bùi Cửu gia đã xuất hiện. Chiếc siêu xe màu đen của anh thu hút sự chú ý của hết thảy những ai đang có mặt. Dân sành xe đều biết trên dòng xe này chỉ có bảy chiếc trên toàn cầu, chỉ riêng một chiếc đèn của nó đã đủ để mua một chiếc Rolls-Royce.

Cửa xe bên phía ghế lái nâng lên, Bùi Cửu gia bước xuống xe. Anh mặc một bộ đồ thể thao, đi giày quân đội và đeo kính râm, cằm hơi hếch lên, mặt mày ngạo mạn.

Bùi Dập Nam ngẩng đầu nhìn tòa nhà đổ nát chỉ còn chừng một phần ba trước mặt, khóe môi khẽ nhếch, sau đó giơ tay che kín mũi và miệng, có lẽ là đám mây bụi trong không khí khiến anh khó thở.

Trước khi nhận ra Kiều Lạc Yên, Bùi Dập Nam định bắt The Top ngừng kinh doanh để gây áp lực cho nhà họ Thẩm, nhưng sau khi tìm được cô thì anh lại đổi ý. Anh biết cô rất hận nơi này, đã thế thì nó không đáng được tiếp tục tồn tại.

Thấy Bùi Dập Nam tới, Vấn Nghiêu vội nhảy xuống xe xúc rồi sải bước đến chỗ anh và cung kính đưa cho anh một chiếc khẩu trang màu đen: “Cửu gia...”

Bùi Dập Nam cầm lấy khẩu trang, đeo lên mặt rồi hỏi: “Làm không tồi, có thương vong gì không?” Vấn Nghiêu vội nói: “Dạ, không có. Mọi người đều đã chạy ra ngoài, tôi vừa mới thống kê nhân số.”

Bùi Dập Nam hài lòng gật đầu, thấy quản lý sàn đấu đang nhìn mình, anh bèn thong thả bước về phía đối phương.

Anh Hổ lộ vẻ hoảng sợ, mồ hôi túa ra như tắm, tựa hồ cảm nhận được điều gì. Bùi Dập Nam nhìn chằm chằm gã ta với vẻ dò xét, sau đó cất tiếng cười nhạo, giọng điệu gay gắt: “Bà chủ Hoa vẫn chưa đến à? Bà ta hơi lề mề đấy, đợi bà ta đến đây chắc nơi này đã biến thành bình địa rồi.”

Anh Hổ cố nén nỗi bất an trong lòng, dè dặt liếʍ môi rồi bình tĩnh hỏi: “Cửu gia, dù có hiểu lầm gì đi nữa thì anh cũng đừng hành động nông nổi thế này chứ. The Top dù gì cũng là chỗ giải trí được yêu thích trong giới thượng lưu thủ đô, ngày nào cũng có nhiều người nghe danh tìm đến nơi này, anh làm vậy khác nào đắc tội bọn họ?”

Bùi Dập Nam hờ hững ngoáy tai, ra vẻ rửa tai lắng nghe, sau đó điềm nhiên hỏi: “Tôi đắc tội ai thế, sao tôi không biết nhỉ? Hay anh nói tôi nghe thử xem?”

Anh Hổ gượng gạo hỏi: “Hẳn anh phải có lý do gì chứ?”

Bùi Dập Nam nhếch mép cười kɧıêυ ҡɧí©ɧ, giọng điệu khinh khỉnh: “Tôi thấy nơi này chướng mắt đấy, được không?”

Thái độ kiêu căng phách lối của anh khiến anh Hồ giận sôi máu, chỉ muốn xông lên xé xác anh cho hả giận. Gã ta chưa bao giờ nghe một cái cớ khiên cưỡng đến vậy, chỉ vì chướng mắt mà sẵn sàng san phẳng nơi này thành bình địa ư? Cả người gã ta run bắn lên vì giận dữ, một khi không bảo vệ được nơi này, kết cục của gã ta sẽ chẳng lấy gì làm tốt đẹp, chắc chắn không thể thoát khỏi cái chết.

Sau nhiều năm làm việc tại sàn đấu ngầm này, anh Hổ đã xử lý không ít chuyện mờ ám. Một khi nơi này không còn nữa, tổ chức ắt sẽ trút giận lên đầu gã ta. Còn ai thích hợp để đón nhận cơn thịnh nộ của bọn họ bằng gã ta chứ?

Nghĩ đến nhiệm vụ mà Hoa Lập Lan bảo mình giao cho Tiểu Kiều mấy hôm trước, rốt cuộc anh Hồ cũng lờ mờ đoán được ít nhiều, càng nghĩ càng sợ. Quả là trâu bò đánh nhau, ruồi muỗi chết mà.

Hoa Lập Lan sắp sửa đến đây, giờ thì anh Hồ chẳng bận tâm đến sự tồn vong của sàn đấu nữa mà chỉ muốn tranh thủ thời gian bỏ trốn, có thế may ra còn giữ được tính mạng.