Hiện tại, tu vi của Vấn Nghiêu đang đứng đầu trong số những người đồng lứa, các gia tộc cổ võ khác không có cao thủ nào có độ tuổi tươntg đương với anh ta, điều này cho thấy tương lai của anh ta cực kỳ xán lạn. Vấn Hựu vỗ mạnh vào vai Vấn Nghiêu, nghiêm nghị nóih: “Cậu có được ngày hôm nay là nhờ ơn Cửu gia. Hãy nhớ, đừng bao giờ phản bội chủ nhân. Từ nay về sau, cậu phải luôn theo sát Cửu gia hmỗi khi cậu ấy ra khỏi nhà.”
Nghe vậy, Vấn Nghiêu hơi bối rối, vội vàng xua tay: “Đừng mà anh Hựu, anh đã đi theo Cửu gia bao nhiêu năm nay rồi, em có giỏi giao tiếp với người ngoài đâu.”
Vấn Hựu lớn hơn Vấn Nghiêu bảy tuổi và lớn hơn Bùi Cửu gia hai tuổi, tính tình trầm ổn và chu đáo, nhiều năm nay thường tháp tùng Cửu gia mỗi khi ra ngoài.
Anh ta mỉm cười một cách thiếu tự nhiên, ôn tồn khuyên: “Bây giờ tu vi của cậu cao hơn anh rồi, có cậu ở bên cạnh bảo vệ, sự an toàn của Cửu gia sẽ được đảm bảo, anh cũng cảm thấy yên tâm hơn.”
Vấn Nghiêu vẫn từ chối: “Không được, em không làm được đâu...”
Nghe hai cậu con nuôi đùn đẩy lẫn nhau, Lâu Đức Phong ngắt lời hai người: “Việc này Tiểu Cửu gia sẽ tự mình sắp xếp. Nhiệm vụ của các con bây giờ là bảo vệ an toàn cho Cửu gia!”
Hai anh em ngừng tranh cãi, ngoan ngoãn vâng lời cha nuôi.
Màn đêm buông xuống, các hộp đêm lớn tại thủ đô đang chuẩn bị mở cửa và chào đón những cuộc vui thâu đêm suốt sáng.
Trời vừa chập tối, vài chiếc ô tô hạng sang chạy thẳng đến câu lạc bộ Dạ Ngự ở nội thành đang đông nghịt khách. Cửa sổ chiếc ô tô màu đen ở giữa đoàn xe mở ra, một chú chó với đôi tai đen từ bên trong ló mặt ra. Một bàn tay thon dài, trắng trẻo vươn ra cửa sổ và xoa đầu chú chó một lúc. Đoàn xe ngừng lại trước cửa câu lạc bộ Dạ Ngự.
“Gâu gâu…”
Chú chó hớn hở sủa vang.
Xe vừa ngừng, chú chó to lớn đang bám lên cửa sổ háo hức muốn nhảy ra khỏi xe. Một giọng nói nghiêm khắc vang lên như cảnh cáo: “Baylor!”
Baylor đã thò hai chân trước ra khỏi cửa sổ, nghe vậy bèn ngoan ngoãn thả chân xuống và ấm ức kêu ư ử.
Vấn Hựu xuống xe rồi đi tới cửa sau mở cửa.
Người đầu tiên bước xuống xe là Bùi Dập Nam.
Hôm nay anh ăn mặc theo phong cách thoải mái và giản dị, đi giày da kiểu Anh, trông trẻ trung như sinh viên đại học. Anh bước xuống xe, trên tay cầm một sợi xích bạc được chế tác tinh xảo.
Bùi Dập Nam đứng trước cửa xe, đút một tay vào túi, lắc lắc sợi xích bạc trong tay, ra lệnh: “Baylor, xuống xe.”
Sợi xích bạc kêu lách cách, Baylor nhảy ra khỏi ô tô. Baylor thuộc giống chó chăn cừu Kangal, một giống chó nổi tiếng thế giới, cao hơn một mét, nặng gần tám mươi cân và có sức chiến đấu đáng gờm. Mặt và tai của nó đều màu đen, lưng màu xám nhạt dần ngả sang màu vàng kem, chiếc đuôi xoắn, thân hình và cơ bắp cân đối, thoạt nhìn vô cùng dũng mãnh. Baylor là chó thuần chủng, tính tình kiêu ngạo, độc lập, điềm tĩnh, có ý thức bảo vệ và ý thức lãnh thổ rất mạnh mẽ, đồng thời cũng khá hung dữ.
Bùi Dập Nam đã nuôi Baylor gần hai năm, nó vừa chào đời không lâu đã được đưa từ nước ngoài về bằng đường hàng không. Anh đã tự tay nuôi nấng nó và xem nó như con. Baylor cũng là chú chó Kangal thuần chủng duy nhất trong nước, nó không chỉ đắt tiền mà còn có thân hình to lớn nên không thích hợp để nuôi làm thú cưng. Bùi Dập Nam mất khá nhiều công sức để chăm nó.
Anh xoa đầu Baylor, thấp giọng cảnh cáo: “Baylor, tao đồng ý dẫn mày ra ngoài đi chơi nhưng mày không được phép làm tổn thương bất cứ ai, hiểu chưa?”
Baylor vẫy chiếc đuôi xoắn xinh đẹp của mình, dụi đầu vào chân chủ: “Gâu”
Nó có vẻ rất thân thiết với Bùi Dập Nam, dường như khi ở bên anh, nó sẽ kiềm chế tính hung hãn của mình.
“Ngoan lắm!”
Bùi Dập Nam khen. Anh vuốt ve phần lông mượt mà trên cổ Baylor, đầu ngón tay chạm vào chiếc vòng cổ có bảng tên của nó, trên vòng cổ gắn một viên đá sapphire cao cấp trị giá ba mươi triệu tệ. Đây là chiến lợi phẩm mà anh giành được từ cuộc đấu giá năm ngoái.
Khi nhìn thấy viên ngọc này, anh cảm thấy nó rất phù hợp với Baylor. Dưới ánh đèn đường, Baylor trông thật oai vệ, viên sapphire trên cổ càng khiến nó trở nên quý phái hơn.
Vấn Nghiêu xuống xe sau, đi tới gần bọn họ. Anh ta nhìn Vấn Hựu đứng sau lưng Bùi Cửu gia, sau đó ngoan ngoãn bước tới đứng cạnh anh nuôi.
Những vệ sĩ khác của nhà họ Bùi bước xuống xe, nghiêm túc đứng đợi Bùi Cửu gia sai phái. Bọn họ là đội vệ sĩ được gia chủ sắp xếp túc trực mọi nơi mọi lúc bên cạnh Bùi Cửu gia để bảo vệ an toàn cho anh.
Bùi Dập Nam ngừng vuốt ve Baylor, anh nhẹ nhàng mân mê đầu ngón tay rồi nhìn Vấn Hựu bằng ánh mắt lạnh lùng: “Chủ The Top vẫn chưa đến à?”
Vấn Hựu nhìn đồng hồ: “Cửu gia, chúng ta đến sớm một tiếng so với giờ hẹn, chắc sớm nhất cũng phải nửa tiếng sau bà Hoa mới đến đây.”
Bùi Dập Nam nắm chặt sợi xích bạc trên tay, kéo Baylor đến bên người, bình tĩnh nói: “Vậy chúng ta dắt Baylor đi dạo quanh vườn sau của Dạ Ngự trước đi.”
Câu lạc bộ Dạ Ngự là một tòa nhà hình tròn rất tráng lệ và cũng là một trong những tài sản của nhà họ Bùi. Hơn nữa, mười năm trước, Bùi Dập Nam muốn biến nơi đây thành một nơi vui chơi giải trí hạng sang nên đã thuê người quản lí chuyên nghiệp, từ nội thất, trang thiết bị, thức uống đến nhân viên phục vụ ở đây đều là hạng nhất.
Kể từ khi Dạ Ngự khai trương đến nay, hoạt động kinh doanh của câu lạc bộ rất phát đạt.
Đây là thế giới giải trí dành cho những người giàu có và quyền lực với đủ mọi loại hình giải trí, ngoài ra còn có sòng bài ngầm dành cho những tay chơi bài bạc.
Ban đầu, Bùi Dập Nam chỉ muốn có một nơi giải trí của riêng mình chứ không hề nghĩ đến việc sẽ mở rộng nơi đây thành chỗ kinh doanh. Mười năm qua, câu lạc bộ Dạ Ngự không ngừng phát triển, qua đó giúp anh kiếm được rất nhiều tiền. Có điều mấy năm nay anh rất ít tới đây, dù gì tuổi tác của anh cũng chẳng còn trẻ nữa.
Bùi Dập Nam nắm sợi xích bạc của Baylor và đi về phía cửa sau tòa nhà, từ đó dẫn thẳng đến vườn sau câu lạc bộ.
Baylor vui vẻ lao tới, trông vô cùng phấn khích.
Đi được mười phút, Bùi Dập Nam dẫn Baylor vào vườn sau, anh cúi xuống cởi sợi xích bạc của Baylor. Tích tắc sau, Baylor lao vυ't đi như một cơn gió.
Vườn sau được xây dựng hoàn toàn bởi bàn tay con người, không chỉ có một cánh rừng thu nhỏ mà còn có những luống hoa muôn màu muôn vẻ.
Bùi Dập Nam để Baylor mặc sức lao vào giữa rừng cây chơi đùa, không quan tâm tới nó nữa. Anh quay lưng đi về phía ngôi đình hóng mát bằng kính nằm giữa sân. S
uốt dọc đường, Vấn Hựu và Vấn Nghiêu vẫn luôn theo sát phía sau.
“Gâu gâu gâu...”
Đi được nửa đường, Bùi Dập Nam nghe thấy tiếng sủa của Baylor vang lên phía sau. Tiếng sủa vui vẻ của nó khiến người nghe hình dung được cảnh tượng nó đang mặc sức chạy nhảy nô đùa.
Bùi Dập Nam dừng lại, đột nhiên thay đổi ý định và đi về phía rừng cây.
Anh đứng lại ở hàng ghế cạnh bìa rừng, ngoái đầu nhìn hai anh em Vấn Hựu và Vấn Nghiêu đang đi theo mình.
Hôm nay, trước khi ra khỏi nhà, Lâu Đức Phong đã kể cho anh nghe chuyện hai người họ tranh cãi với nhau.
Bùi Dập Nam cũng không ngờ Vấn Nghiêu lại may mắn đến mức đột phá tu vi trong quá trình anh dung hợp với Xích Ngọc Tinh Tủy, nhờ vậy đạt được cấp độ Tiểu viên mãn của cảnh giới Hậu Thiên. Dĩ nhiên anh rất vui, nhưng lại không muốn đề Vấn Nghiêu thay thế Vấn Hựu, bởi lẽ lâu nay Vấn Hựu vẫn luôn là người thường xuyên tháp tùng anh.