Trọng Sinh: Cửu Gia Sủng Ái Nhóc Con Huyền Môn

Chương 21: Báu vật vô giá được truyền thừa từ xích ngọc tinh tủy

Bùi Dập Nam vận chuyển linh lực trong cơ thể, cảm nhận được sức mạnh tràn trề đang luân chuyển trong kinh mạch, sắc mặt vẫn bình tĩnh. Khóe miệntg anh nhếch lên: “Con chỉ vừa mới đặt chân vào ngưỡng cửa đầu tiên của cảnh giới Hậu Thiên, vẫn phải tiếp tục điều hòa khí tức trong người. Công pháp Xích Diễm Liệt Quyền cực kỳ mạnh mẽ, con vẫn chưa thể hoàn toàn kiểm soát được nó, tốt nhất là bế quan thêm một thời gian.”

Đối với Bùi Dập Nam, có được tu vi cảnh giới Hậu Thiên là một niềm vui bất ngờ sau khi tái sinh. Anh cho rằng kết quả tốt nhất có được sau khi sử dụng Xích Ngọc Tinh Tủy cũng chỉ là cải tạo cốt cách và chính thức trở thành một cổ võ giả, về sau vẫn phải dựa vào nỗ lực của chính mình mới có thể đột phá từng cấp, nào ngờ tu vi lại vọt thẳng đến cảnh giới Hậu Thiên, đây là thành tựu mà rất nhiều người nỗ lực cả đời cũng không đạt được.

Theo những gì anh biết, kiếp trước khi nhà họ Bùi sụp đổ, người có tu vi cao nhất trong giới cổ võ chính là vị cao thủ cảnh giới Tiên Thiên của nhà họ Đoàn. Tính ra thì hiện tại chắc hẳn người đó mới đột phá chưa bao lâu. Xem ra ông trời vẫn rủ lòng thương anh, không chỉ cho phép anh tái sinh khi nhà họ Bùi chưa lâm nguy mà còn cho nhà bọn họ cơ hội cải tổ.

Hiện tại, anh đã đủ năng lực vững vàng bước vào giới cổ võ, về phần tương lai anh có thể đột phá đến đâu thì phụ thuộc vào năng lực của chính mình.

“Tốt!”

Nghe vậy, Bùi gia chủ gật đầu, tươi cười vui vẻ: “Nhưng mà, chúng ta không thể tiết lộ chuyện con có thể tu luyện cổ võ ra ngoài. Đợi tới khi nào con đã tu luyện tới trình độ tự bảo vệ được bản thân thì chúng ta sẽ tính toán chuyện lâu dài. Đêm qua bố đã suy nghĩ suốt đêm, nhà họ Bùi hiện tại đang đứng trong tâm bão, chúng ta phải thật cẩn thận. Sau khi giải quyết xong nhà họ Thẩm, chúng ta cần cải tổ triệt để, tránh bị các gia tộc khác nhòm ngó.”

Đôi mắt lạnh lùng của Bùi Dập Nam chợt trở nên sâu thẳm, không sao kiềm chế được sát ý.

Anh mỉm cười tự giễu: “Hiện giờ, bề ngoài nhà họ Bùi vẫn lắm tiền nhiều của, có quyền có thế, nhưng thực tế lại chẳng đáng được nhắc tới trong giới cổ võ. Bất kỳ gia tộc lớn nào muốn chiếm nhà họ Bùi cũng là chuyện dễ như trở bàn tay, dù con đã trở thành cổ võ giả đúng như mong muốn nhưng một mình con cũng không đủ để khiến lũ đầu trộm đuôi cướp đang lăm le nhà ta phải sợ hãi. Nếu có thể, con muốn gây dựng một nhóm cổ võ giả trung thành với nhà họ Bùi. Bọn họ không thể là những kẻ gió chiều nào theo chiều ấy mà phải thực sự trung thành với nhà họ Bùi và sẵn sàng sử dụng những thủ đoạn cực đoan để đạt được mục đích.”

Đời này, ngoại trừ người thân, anh sẽ không bao giờ dễ dàng tin tưởng ai nữa. Với năng lực mạnh mẽ được truyền thừa từ Xích Ngọc Tinh Tủy, anh có thể làm được rất nhiều việc.

Xích Ngọc Tinh Tủy là một kho báu vô giá, nó không chỉ truyền thụ cho Bùi Dập Nam công pháp Xích Diễm Liệt Quyền mà còn có một số công pháp tu luyện cao cấp khác, cùng với thuật khế hồn có thể điều khiển trái tim con người. Một khi vừa ý ai, anh chỉ cần ký kết khế ước với đối phương, thế là người đó sẽ trung thành với anh cả đời. Chuyện này khiến Bùi Dập Nam phấn khởi còn hơn cả việc tôi luyện xương cốt để trở thành cổ võ giả. Trong thời gian bế quan này, anh sẽ nghiên cứu kỹ càng mọi công pháp do Xích Ngọc Tinh Tủy truyền thụ. Thành quả anh đạt được chắc chắn sẽ giúp nhà họ Bùi trở thành một gia tộc có địa vị vững chắc bậc nhất thủ đô.

Tất nhiên, Bùi Quận sẽ không từ chối lời đề nghị của con trai. Nhìn gương mặt vẫn hơi đỏ ửng của anh, ông khẽ gật đầu rồi ông ôn tồn an ủi: “Việc này không cần nóng vội, trước tiên con phải củng cố tu vi của mình đã, xong xuôi bố sẽ giao cho con quyền quyết định mọi chuyện. Tất cả thành viên của nhà họ Bùi sẽ ủng hộ con.”

Bùi Thanh Lâm nghe hai cha con nói chuyện mà dở khóc dở cười: “Bác cả, sao bác phải gấp gáp như vậy? Bốn gia tộc cổ võ lớn đều đang thiếu nợ nhà họ Bùi chúng ta cơ mà? Cổ võ giả của các gia tộc nhỏ khác cũng rất tôn trọng nhà họ Bùi chúng ta, vậy mà nghe lời bác và Dập Nam nói chuyện, cháu cứ ngỡ nhà họ Bùi sắp diệt vong tới nơi vậy.”

Bùi Tích và Bùi Bách Sùng vẫn im lặng, nghiêm túc lắng nghe cuộc trò chuyện giữa hai cha con Bùi Dập Nam. Với trực giác nhạy bén, bọn họ tin chắc đã có chuyện gì đó xảy ra.

Bùi Quận nhìn cháu trai với vẻ ẩn ý, nghiêm nghị nói: “Thanh Lâm, nhà họ Bùi chúng ta đã sống trong yên bình quá lâu đâm ra xem thường những mối nguy hiểm đang tiềm ẩn. Một nhà họ Thẩm nhỏ nhoi mà cũng dám ngấp nghé nhà họ Bùi, không thèm nể mặt bốn gia tộc cổ võ lớn, điều này cho thấy một khi những gia tộc hùng mạnh đó thực sự có ý đồ xấu với nhà họ Bùi, chúng ta sẽ gặp phải vô vàn nguy hiểm.”

Bùi Thanh Lâm chớp mắt, bắt đầu cảm nhận được mức độ nghiêm trọng của tình hình.

Quả thật, nhà họ Bùi có vô số của cải, lại có ơn nghĩa với nhiều gia tộc cổ võ từ lớn đến nhỏ ở thủ đô. Nhưng ai có thể đảm bảo rằng những người đó không có ý đồ khác và không có tham vọng chiếm lấy nhà họ Bùi làm của riêng?

Sắc mặt Bùi Tích lộ vẻ lạnh lùng và tàn nhẫn, ông nói: “Anh Cả, em sẽ phái người điều tra nhà họ Thẩm. Một khi xác nhận bọn họ thật sự có mưu đồ với chúng ta, em nghĩ đấy là lúc nhà họ Thẩm nên nhường địa vị của mình cho một gia tộc khác. Về phía y quan Tô, em cũng sẽ cho người điều tra. Người này có thân phận tương đối phức tạp trong Nội các, hơn nữa lại được Đại tiên sinh tín nhiệm, tốt nhất không nên để Bách Sùng nhúng tay vào chuyện này.”

Tất cả những kẻ âm mưu chống lại nhà họ Bùi đều không được phép tồn tại trên đời. Dù là nhà họ Thẩm hay y quan Tô cũng phải trả giá đắt cho việc này.

Bùi Quận trầm ngâm chốc lát rồi gật đầu: “Được, chuyện này giao cho chú. Sắp tới Bách Sùng sẽ phụ trách trông nom Tiểu Cửu, ta không yên tâm để người khác làm chuyện này.”

Bùi Cửu gia không chịu: “Bố nói gì vậy, bố cho rằng con là đứa trẻ lên ba cần bố mẹ chăm bẵm à?”

Tiếc thay, không ai đếm xỉa đến lời anh nói.

Ánh mắt mọi người nhìn anh như muốn nói: Dù bao nhiêu tuổi đi chăng nữa thì con vẫn là cậu út nhà họ Bùi mà thôi.

Bùi Cửu gia năm nay đã hai mươi tám tuổi, thấy vậy cũng chỉ biết á khẩu.

Dù đã rất mệt, Bùi Quận vẫn gắng dặn dò Bùi Thanh Lâm phải chú ý đến tình hình của các cổ đông lớn trong công ty, nếu nhà họ Thẩm muốn chiếm hữu nhà họ Bùi thì nhất định phải có nội gián. Ông không nghi ngờ người trong nhà, nhưng ai biết trong công ty có kẻ nào là nội gián câu kết với nhà họ Thẩm hay không.

Bùi Dập Nam chưa bao giờ can thiệp vào công việc của công ty, anh chỉ biết kiếp trước nhà họ Thẩm ra tay hãm hại nhà họ Bùi, còn bao kẻ chủ mưu đứng đằng sau vẫn chưa bị vạch trần. Lần này, bắt buộc phải tìm bằng được bọn chúng và gải quyết dứt điểm. Người nhà họ Bùi đã nhất trí về đường lối đối ngoại và sẽ chính thức bắt đầu từ hôm nay.

Lâu Đức Phong dẫn hai cậu con nuôi lặng lẽ rời khỏi phòng. Vấn Hựu nhìn chằm chằm Vấn Nghiêu, sắc mặt lộ rõ vẻ hâm mộ. Anh ta đã biết chuyện cậu em nuôi của mình đã thành công đột phá cấp độ Tiểu viên mãn của cảnh giới Hậu Thiên.

Thấy Vấn Hựu nhìn mình với vẻ hâm mộ, Vấn Nghiêu chột dạ quẹt mũi: “Anh Hựu, đừng nhìn em như vậy, chẳng qua em được hưởng sái Cửu gia thôi.”

Hai người từ nhỏ đã không ngừng tu luyện, nỗ lực hết sức để nâng cao tu vi, có thể coi là hai kẻ đam mê võ thuật. Thế nhưng, bọn họ lại giậm chân tại chỗ ở cảnh giới Hậu Thiên gần hai năm nay, cơ hội đột phá vốn không dễ gì có được.

Không có cơ hội thích hợp, việc tu luyện của một số cổ võ giả có thể dừng ở cảnh giới Hậu Thiên suốt nhiều thập kỷ, thậm chí nhiều người đến tận lúc chết vẫn chưa đạt được cấp độ Tiểu viên mãn.

Vấn Nghiêu vốn tưởng rằng phải hai ba mươi năm sau mới gặp được cơ hội, ai ngờ cơ hội ấy lại đến sớm như vậy, trong lòng phấn khởi vô cùng. Bây giờ tu vi của anh ta đã đạt đến cấp độ Tiểu viên mãn của cảnh giới Hậu Thiên, quả thật vô cùng mãn nguyện.