Đáp lại câu hỏi của anh trai, Bùi Dập Nam không trả lời, chỉ lẳng lặng nhìn hai xô đá trong tay. Anh nhét một nắm đá viên vào miệng, vô thức nhìn người cha già nua đang ngồi trên xe lăn trong phòng. Đối diện với đôi mắt sáng quắc của Bùi Quận, Bùi Dập Nam lập tức hiểu ra vấn đề. Bố anh không nói cho ai biết về chuyện anh trùng sinh. Khỏi phải nói, điều này khiến Bùi Dập Nam thở phào nhẹ nhõm biết bao. Anh không muốn giải thích đi giải thích lại những trải nghiệm đau khổ của nhà họ Bùi ở kiếp trước khi bị người ta ức hϊếp và phải bỏ xứ mà đi để có thể sống sót.
Bùi Bách Sùng nhìn theo ánh mắt của em trai, thấy cha mình lộ vẻ đau khổ trong thoáng chốc. Anh nheo mắt lại, tiếp tục hỏi Bùi Dập Nam: “Em có thù hằn với y quan Tô, vậy việc em tu luyện cổ võ có liên quan gì đến ông ta không?”
Lần này Bùi Dập Nam không giả vờ im lặng nữa, anh ngậm viên đá trong miệng, gật đầu: “Lão già đó thường xuyên đầu độc người của các gia tộc khác. Bố cũng bị ông ta giở trò nên mới nằm liệt giường.”
Ngoại trừ Bùi gia chủ, những người khác nghe vậy liền sa sầm mặt.
Bùi Tích vội hỏi: “Tiểu Cửu, sao cháu biết chuyện này? Y quan Tô là người thân cận với Đại tiên sinh, nếu không có bằng chứng thì không thể tùy tiện nói vậy được đâu!”
Đương nhiên, Bùi Dập Nam không thể nói cho ông biết sự thật. Anh chớp mắt, ranh mãnh đáp: “Cháu không thể tiết lộ mình nghe được tin này từ đâu.”
Nghe vậy, Bùi Bách Sùng cau mày, nói: “Tiểu Cửu, chuyện này rất hệ trọng, em đừng ngang bướng!” Sắc mặt anh trở nên vô cùng khó coi, chẳng ai có thể giữ bình tĩnh khi biết chuyện cha ruột mình bị người ta hãm hại đến nỗi bệnh liệt giường. Tuy nhiên, giọng điệu anh vẫn ôn hòa, không nỡ lớn tiếng với em trai.
Bùi Dập Nam nhếch mép, ánh mắt lạnh như băng, tràn đầy thù hận: “Em còn biết nhiều hơn thế nữa cơ. Còn nhà họ Thẩm nữa, bọn họ vẫn luôn biết rõ nhà họ Bùi ta có công pháp tu luyện. Em biết được điều này từ Thẩm Tây Ngạn trong một lần hắn ta say rượu. Nhà họ Thẩm là những kẻ lòng lang dạ sói, bọn họ muốn thôn tính nhà họ Bùi ta, muốn chiếm bảo vật của nhà họ Bùi làm của riêng.”
“Hừ!”
Bùi Thanh Lâm cười gằn: “Nhà họ Thẩm ư? Bọn họ cả gan thôn tính nhà họ Bùi chúng ta à?”
Bùi Dập Nam ngước mắt nhìn anh họ, rất muốn nói rằng kiếp trước người ta thật sự đã thành công, khiến nhà họ Bùi cửa nát nhà tan.
Trong khi đó, Bùi Bách Sùng lại tin lời em trai. Anh cau mày, nghiêm mặt bảo Bùi Thanh Lâm: “Hai năm trước, sau khi Thẩm Chấn Thanh - thiếu gia nhánh thứ nhà họ Thẩm về nước, nhà bọn họ bỗng dưng hoạt động sôi nổi hẳn, trong khi trước kia rất kín tiếng.”
Nhà họ Thẩm hiện do nhánh trưởng nắm quyền. Thẩm Chấn Thanh là em họ của Thẩm gia chủ. Năm xưa, hắn ta theo học một vị đại sư người Thái Lan, mãi đến hai năm trước hoàn thành việc học mới về nước.
Bọn họ vẫn chưa thăm dò được tu vi của đối phương rốt cuộc cao đến mức nào, nhưng rõ ràng nhà họ Thẩm vốn đang sa sút bỗng khởi sắc trở lại trong vòng hai năm nay.
Bùi Thanh Lâm cau mày, trầm ngâm: “Điều đó cũng không thể khiến bọn họ tự tin đến mức ra tay với nhà họ Bùi được. Thẩm Chấn Thanh là cái thá gì chứ, chẳng qua là theo học một tên đạo sĩ hạng ba ở nước ngoài mà thôi, chỉ có vậy cũng dám nghĩ rằng mình có thể hoành hành trong nước à? Trong bốn gia tộc cổ võ lớn, gia tộc nào mà chẳng mạnh hơn nhà họ Thẩm!”
Bùi Thanh Lâm không nghĩ rằng nhà họ Thẩm đủ sức hãm hại nhà họ Bùi, cho dù Thẩm Chấn Thanh là cao thủ cổ võ thì một mình hắn ta cũng không thể giúp nhà họ Thẩm sánh vai cùng các gia tộc cổ võ lớn được.
Bùi Bách Sùng nhìn xa trông rộng hơn, từ thông tin do em trai tiết lộ, anh đã nhận ra mối hiểm họa đang rình rập.“Nếu chuyện này do Thẩm Tây Ngạn để lộ, chúng ta thật sự phải đề phòng nhà họ Thẩm. Hôm nay Tiểu Cửu đã phải chịu khổ rồi, mà nguyên nhân là do nhà họ Thẩm gây ra, chúng ta không thể để yên cho bọn họ.”
Bùi Dập Nam lại ngậm tiếp một viên đá vào miệng. Anh gật đầu lia lịa, miệng lúng búng: “Đúng vậy, chúng ta không thể buông tha nhà họ Thẩm. Anh cả, tên đạo đức giả Thẩm Tây Ngạn đó lúc nào cũng ức hϊếp em, anh phải giúp em báo thù!”
Anh vẫn là Bùi Cửu gia của ngày xưa, không màng thế sự, chỉ biết ăn nhậu chơi bời, có chuyện gì xảy ra thì việc đầu tiên là đi mách anh trai mình. Nét tàn nhẫn trong ánh mắt anh dần biến mất, khiến người khác không thể nhận ra nỗi hận khát máu chôn sâu trong lòng anh.
Bùi đại thiếu gia xót em trai nhưng vẫn nghiêm khắc mắng: “Lần sau có chuyện gì cũng không được tự mình quyết định. Nếu hôm nay em gặp phải bất trắc, dẫu có hủy diệt nhà họ Thẩm cũng không đủ để đền bù cho những đau khổ mà em đã phải chịu đựng.”
Bùi Dập Nam lập tức đổi thái độ, trở nên ngoan ngoãn lạ thường: “Em biết rồi.”
Bùi Bách Sùng vẫn không yên tâm, bèn uy hϊếp em trai: “Nếu còn có lần sau, anh sẽ đóng hết thẻ tín dụng của em, cho em khỏi đi đâu luôn.”
Mấy năm trước, Bùi Quận vẫn còn giữ chức vụ trong Nội các nên lúc nào cũng bận tối mặt, Bùi đại thiếu gia là người thay mặt cha chăm sóc em trai. Hai anh em chênh lệch nhau tận mười tuổi, anh có thể xem như người cha thứ hai của Bùi Dập Nam. Hai anh em rất thân thiết, không ai có thể chia rẽ bọn họ.
Bùi Dập Nam ngây người trong giây lát, sau đó không kìm được bĩu môi hỏi vặn: “Thì em thấy hiếu kỳ, tại sao nhà họ Thẩm có cổ võ giả mà nhà họ Bùi chúng ta lại không có.”
Bùi đại thiếu gia không tán đồng, đối với anh, không có gì quan trọng hơn sự an toàn của em trai. Anh nhấn mạnh: “Nhìn bộ dạng bây giờ của em đi, lần này em hài lòng chưa? Ai biết liệu sau này có di chứng gì hay không.”
Bùi Dập Nam lặng thinh, vì chính anh cũng không rõ tình trạng hiện tại của mình. Bây giờ nhiệt độ đã giảm xuống, nhưng trong cơ thể vẫn sôi sục thứ sức mạnh hủy diệt, bây giờ anh rất nóng lòng tìm ai đó đánh nhau một trận.
Bùi gia chủ sai Vấn Hựu đẩy xe lăn đến bên giường. Ông nhìn cậu con trai út đang ngồi trên tảng băng rồi nói với anh bằng giọng đầy mệt mỏi: “Tiểu Cửu, con có thấy khó chịu gì trong người không? Xích Ngọc Tinh Tủy còn ở trong đó không?”
Bùi Dập Nam che giấu sức mạnh đang cuồng nộ trong cơ thể, cười nói: “Con vẫn khỏe, viên ngọc hình như ở trên giường, Vấn Nghiêu, anh qua đây tìm xem!”
“Vâng, Cửu gia.”
Vấn Nghiêu lật tấm chăn đã rách bươm lên, nhanh chóng tìm được bảo vật của nhà họ Bùi nằm dưới gối. Giờ đây, nó đã mất đi ánh sáng và chuyển thành màu xám. Nhớ lại cánh tay chảy máu ròng ròng của Cửu gia khi cầm trên tay viên ngọc này, anh ta không dám chạm vào.
Bùi Dập Nam ngoái đầu lại, thấy Xích Ngọc Tinh Tủy ở đầu giường, anh cúi xuống nhặt lên rồi bỏ vào chiếc hộp gấm đen vẫn còn nguyên vẹn trên tủ đầu giường. Anh đậy nắp hộp gấm lại và đưa cho Bùi Quận: “Bố, nó sẽ sớm trở lại trạng thái như cũ thôi. Nó cần thời gian để hồi phục và tiếp tục đợi chủ nhân tiếp theo.”
Bùi gia chủ cầm lấy hộp gấm, đôi bàn tay già nua vuốt ve mép hộp, trong lòng vừa mừng vừa lo. Con trai út của ông thật may mắn khi có thể dung hợp sức mạnh của Xích Ngọc Tinh Tủy mà không gặp bất trắc gì. Ông rất mừng về điều này, nhưng rồi lại phải đối mặt với sự thật rằng nhà họ Bùi có một cổ võ giả, một khi tin tức này lan truyền sẽ mang đến những nguy hiểm không thể lường trước đối với gia tộc ông. Hơn nữa, ngoài kia còn có nhà họ Thẩm đang lăm le nhòm ngó nhà họ Bùi nữa chứ.
Thấy màu da của con trai đã trở lại bình thường, Bùi Quận hỏi: “Tiểu Cửu, con có thể cảm nhận được tu vi hiện tại của mình không?”
Cổ võ giả được chia thành nhiều cấp bậc, người có đủ năng lực để tự bảo vệ mình ắt sẽ khiến mọi người phải sợ hãi kiêng dè, còn những người trình độ chưa tới đâu thì dĩ nhiên chẳng dọa được ai.