Trọng Sinh: Cửu Gia Sủng Ái Nhóc Con Huyền Môn

Chương 19: Cái giá Cửu gia phải trả để có được truyền thừa từ bảo vật

Bùi Tích vừa dứt lời, Vấn Hựu đứng sau lưng Bùi gia chủ chợt nói: “Bên trong vừa có động tĩnh gì đó.”“Bùm!”

Anh vừa dứt lời thì trong phòng đột nhiên có tiếng nổ lớn.

Mọi người biến sắc, ai nấy nhìn chằm chằm vào cửa phòng ngủ, ánh mắt tò mò đến độ muốn đυ.c luôn một lỗ trên cửa.

Không lâu sau, cánh cửa được mở ra từ bên trong.

Lâu Đức Phong sắc mặt tái nhợt cùng Vấn Nghiêu đang run lẩy bẩy xuất hiện trước mặt mọi người, quần áo rách nát, nhìn có vẻ cực kỳ nhếch nhác.

Lâu Đức Phong vịn vào khung cửa, cất tiếng yếu ớt: “Lão gia, Nhị lão gia, Đại thiếu gia, Nhị thiếu gia.”

“Tiểu Cửu đâu?”“Em họ tôi thế nào rồi?”

“Tại sao Tiểu Cửu không ra?”

Trong khi cha, chú hai và em họ sốt ruột hỏi thăm, Bùi Bách Sùng đẩy Vấn Nghiêu đang chặn cửa sang một bên, vội vàng bước vào phòng kiểm tra tình hình.

Bùi Dập Nam đang ngồi xếp bằng trên giường trong nhà, cặp mắt đỏ ngầu. Thấy có người đi vào phòng, anh thét to bằng thanh âm đầy đau đớn: “Anh cả, đừng đến đây!”

Thấy bộ dạng hiện tại của em trai mình, Bùi Bách Sùng kinh hãi kêu lên: “Dập Nam!”

Những người ngoài cửa nghe thấy thế thì không đứng ngoài nổi nữa, lũ lượt kéo nhau vào phòng. Nhìn thấy căn phòng bừa bộn và tình trạng của Bùi Dập Nam hiện tại, ai cũng tỏ ra đau lòng và lo lắng.

Vài phút trước, khoảnh khắc Bùi Dập Nam mở mắt ra, linh lực trong người anh bùng phát, làm vỡ nát tất thảy đồ vật dễ vỡ trong phòng. Căn phòng đột nhiên trở nên hỗn loạn, không một bóng đèn nào trên đầu anh còn nguyên vẹn, đồ sứ cổ đặt trong phòng cùng các ô cửa kính ở gần anh nhất cũng bị phá hủy toàn bộ.

Chiếc áo ngủ trên người anh rách tươm, lộ ra làn da đỏ bừng, toàn thân bốc lên hơi nóng bừng bừng. Cả căn phòng nóng hừng hực như trong lò lửa.

Lúc này, trong lòng Bùi Dập Nam như có một ngọn lửa đang bốc cháy, anh bức thiết cần thứ gì đó lạnh lẽo để xua đi cái nóng. Môi khô nẻ, cổ họng khô không khốc, anh nhìn người nhà, cất giọng khàn khàn: “Lấy cho con nước đá đi, con sắp chết cháy rồi!”

Thấy con trai út đau đớn như vậy, Bùi gia chủ gầm lên: “Bách Sùng, nhanh lên! Lấy đá cho em trai con!”

Ngay khi ông vừa dứt lời, Bùi Bách Sùng và Bùi Thanh Lâm lao ra khỏi phòng ngủ gần như cùng lúc.

Lâu Đức Phong lê thân thể mệt mỏi đến ngồi cạnh xe lăn của Bùi Quận, lên tiếng khuyên nhủ: “Lão gia, xin ông hãy rời khỏi đây trước. Xương cốt của Tiểu Cửu gia vừa mới được tôi luyện, tiếp theo còn phải học cách thích nghi, nhiệt độ trong phòng sẽ giữ nguyên như thế này thêm một lúc nữa.”

Bùi gia chủ nhìn chằm chằm Lâu Đức Phong bằng ánh mắt sắc bén như dao, trầm giọng hỏi: “Tiểu Cửu làm sao vậy? Nó như vậy đã bao lâu rồi?”

Lâu Đức Phong cúi đầu hành lễ, không màng đến dáng vẻ nhếch nhác của mình lúc này: “Thưa lão gia, Tiểu Cửu gia đã thành công bước vào con đường tu luyện, tạm thời chưa rõ tình huống hiện tại như thế nào, có lẽ đây là di chứng của việc tu luyện công pháp. Dựa trên sức mạnh khi mới thức tỉnh của Tiểu Cửu gia, bây giờ chắc hẳn cậu ấy đã chạm đến ngưỡng cửa của cảnh giới Hậu Thiên rồi.”

Bùi Tích trố mắt: “Chuyện này là thật sao?”

Bùi gia chủ hỏi: “Tiểu Cửu có thể tu luyện cổ võ rồi sao?”

Hai anh em ông, một người có vẻ kinh ngạc, trong khi người kia lại tỏ ra nhẹ nhõm, nỗi lo lắng trong mắt đã vơi đi rất nhiều.

Bùi Quận biết chỉ cần con trai út của mình dung hợp được sức mạnh của Xích Ngọc Tinh Tủy thì sẽ không còn gặp nguy hiểm gì nữa.

Ngược lại, sắc mặt của Bùi nhị lão gia đỏ bừng vì quá phấn khích, ông nhìn chằm chằm Bùi Dập Nam đang ngồi xếp bằng trên giường bằng ánh mắt sáng quắc như đang nhìn một món bảo vật. Tuy nhà họ Bùi cũng có cổ võ giả và công pháp, nhưng chỉ tiếc, người nhà bọn họ đều là người vô duyên với con đường tu luyện, trong khi những người có năng khiếu tu luyện đều là người ngoài. Để tránh lãng phí, nhà bọn họ đành hào phóng tặng hết công pháp thu thập được. Bây giờ, Bùi Dập Nam đã trở thành một cổ võ giả có thể đi theo con đường tu luyện, đây là một điều rất tốt cho nhà họ Bùi.

Dù cha và chú hai đang nhìn anh với vẻ mong đợi, Bùi Dập Nam cũng không thể phân tâm, lục phủ ngũ tạng như bị lửa đốt, đau đớn như chết đi sống lại.

“Gâu gâu…”

Nước đá mà Bùi Dập Nam cần vẫn chưa thấy đâu, nhưng lại nghe thấy tiếng chó sủa từ ngoài cửa vọng đến.

“Gâu gâu gâu…”

Tiếng chó sủa từ xa vọng lại, chẳng mấy chốc đã đến tận cửa phòng ngủ.

Bùi gia chủ ngoái đầu nhìn ra cửa, một bóng đen lao vào phòng nhanh như gió, nhào về phía Bùi Dập Nam đang ngồi trên giường.

“Baylor!”

“Dừng lại ngay!”

Mọi người nhao nhao ra lệnh cho nó dừng lại. Tiếc rằng đã quá muộn, con chó cỡ lớn cao hơn một mét và nặng gần tám mươi cân đã nhảy chồm lên người Bùi Dập Nam, làm anh ngã nhào.

“Mẹ nó!”

Bị thú cưng của mình quật ngã, Bùi Dập Nam giận dữ chửi thề. Anh đang phải chịu đựng cơn đau cháy bỏng như thiêu như đốt trong cơ thể, giờ còn bị cún cưng nặng hơn cả mình quật ngã, hôm nay anh bỗng dưng muốn ăn thịt chó.

“Gâu…”

Baylor không biết mình suýt trở thành đồ ăn trên đĩa, cũng không biết lúc này chủ mình đang đau đớn, nó liếʍ mặt Bùi Dập Nam, không ngừng sủa vang tỏ vẻ quyến luyến, tuy rằng âm thanh đó không giống tiếng chó sủa mà giống tiếng sói tru hơn.

Bùi Dập Nam đang bị Baylor đè suýt tắt thở, thế rồi sức nặng trên người anh đột nhiên nhẹ bẫng đi.

“Gâu gâu gâu…”

Vấn Nghiêu nhẹ nhàng bế Baylor lên và để nó vùng vẫy loạn xạ giữa không trung, không chịu đặt nó xuống đất, mặc cho nó sủa ầm ĩ thế nào.

Bùi Dập Nam xoa xoa bộ ngực bị đè ép nãy giờ rồi tức giận nhìn Baylor.

“Thằng nhãi này, mày muốn gϊếŧ chủ mày hả?”

Bị chủ mắng, Baylor ấm ức sủa vang: “Gâu…”

Tiếng kêu đầy tủi thân của nó hoàn toàn không phù hợp với một con chó chăn cừu Kangal như nó chút nào.

“Đá đến rồi đây!”

Bùi Bách Sùng và Bùi Thanh Lâm mỗi người xách hai xô đá nhanh chóng lao vào phòng, phía sau họ là các vệ sĩ đang ôm những tảng băng lớn hơn.

Nhìn thấy đá, cặp mắt đỏ ngầu của Bùi Dập Nam sáng lên, anh sốt ruột thúc giục: “Đưa đây cho em, nhanh lên!”

Các vệ sĩ xếp băng lên giường, Bùi Dập Nam ngồi trên giường băng và ôm hai xô đá vào lòng, sau đó nhặt đá trong xô cho vào miệng.

Bây giờ đã là cuối thu, tuy không nóng như mùa hè nữa nhưng bộ dạng của anh lúc này lại khiến người ta rùng mình. Tiếng nhai đá rộp rộp của anh khiến những người xung quanh nghe mà buốt cả răng.

Bùi Bách Sùng đứng ở bên giường, cau mày nhìn em trai đang được bao phủ bởi đá. Anh khó chịu nuốt khan, thấp giọng khuyên nhủ: “Dập Nam, nhai chậm thôi, cẩn thận kẻo hỏng răng. Ăn nhiều đá dễ đau dạ dày đấy.”

Vừa nhai đá viên, Bùi Cửu gia vừa lẩm bẩm: “Anh cả, cả người em nóng tới mức sắp bốc khói luôn rồi. Ai mà ngờ được tu luyện công pháp Xích Diễm Liệt Quyền lại có di chứng như vậy chứ? Biết trước thì em đã chuẩn bị một đống đá lấp đầy xung quanh rồi.”

Sau khi biết em trai mình trở thành một cổ võ giả, Bùi đại thiếu gia dần bình tĩnh lại. Anh nghiêm nghị hỏi: “Làm sao em biết nhà mình có một món bảo vật có thể thay đổi thể chất của một người bình thường, giúp họ có khả năng tu luyện cổ võ? Có phải có người đã nói cho em biết chuyện này không? Hay là em bị mấy tên cổ võ giả của các gia tộc khác bắt nạt?”

Không thể không nói, lối suy nghĩ của các thành viên trong gia tộc họ Bùi giống hệt nhau. Khi họ biết Bùi Dập Nam đột nhiên có hứng thú muốn tu luyện cổ võ, ai nấy đều cho rằng anh vừa bị người ngoài bắt nạt.