Tiểu Kiều bước ra khỏi chung cư Đàn Đình Gia Uyển, đứng bên đường bắt taxi, lên xe vẫn không chịu bỏ chiếc mũ trên đầu xuống.Tài xế liếc gương chiếu hậu, hỏi: “Anh bạn trẻ, đi đâu đây?”
Tiểu Kiều lấy chiếc mũ xuống và bảo tài xế bằng chất giọng khàn khàn, cô nói mình muốn đến một chỗ ở gần The Top.
Cô nói dứt lời, tài xế mới biết mình nhầm giới tính, đành cười trừ rồi xin lỗi: “Xin lỗi, chú còn tưởng cháu là con trai.”
Tiểu Kiều không đáp lại lời xin lỗi của ông ta, tài xế tỏ ra xấu hổ và nhấn ga rời khỏi chung cư.
Tiểu Kiều quyết định đi mua mĩ phẩm để khôi phục lại gương mặt như trước, sau đó đợi đến tối tìm người quản lí đấu trường ngầm.
Bùi Cửu gia đã dùng một trăm triệu để mua đứt trận đấu của cô, tương đương với việc trực tiếp chuộc cô ra khỏi đó. Nhưng theo hiểu biết của Tiểu Kiều, những người kia sẽ không để cô ra đi dễ dàng như vậy dù đã nhận được tiền.
Đừng bao giờ mơ tưởng sẽ được ai đó cứu vớt, muốn có được thứ gì cũng phải trả cái giá tương xứng. Tiểu Kiều không bao giờ đặt vận mệnh của mình vào tay người khác, cô muốn đẩy nhanh kế hoạch ban đầu để rời khỏi tổ chức trước khi Bùi Cửu gia ra tay.
Về phần Thang Tiểu Ngải, kẻ cứ tưởng mình đã hãm hại cô thành công, cô ta chỉ là một kẻ đáng thương, không đủ sức tạo thành mối uy hϊếp đến cô. Nhưng trước khi rời khỏi The Top, cô sẽ đáp trả hết thảy những đau đớn mà đối phương đã gây ra cho mình đêm qua. Cô có thể chịu đựng mọi thứ nhưng không bao giờ chịu thiệt.
Tiểu Kiều điều chỉnh tư thế ngồi trong xe, lấy điện thoại di động ra và ấn nút tắt nguồn một lúc lâu. Sau khi điện thoại tắt nguồn và khởi động lại, cô nhấn vài phím, trên màn hình hiện lên logo điện thoại. Điện thoại vừa khởi động lại xong, Tiểu Kiều nhìn thấy một loạt thông báo tin nhắn mới.
01 giờ 35 phút sáng.
Bất Phụ Khanh: [Em yêu, nghe nói em bị tên công tử ăn chơi trác táng nhà họ Bùi đưa đi rồi hả?]
02 giờ 15 phút sáng.
Bất Phụ Khanh: [Sao không trả lời tin nhắn? Em bị người ta ăn tươi nuốt sống rồi à? Nghe đồn Bùi Cửu gia bị bất lực mà? Có chuyện gì xảy ra vậy?]
03 giờ 22 phút sáng.
Bất Phụ Khanh: [Em muốn chị lo lắng mà chết phải không? Khi nào online thì trả lời chị ngay! Tò mò chết mất!]
05 giờ 30 phút sáng.
Thanh Niên Trí Thức: [Tiểu Kiều, tôi nghe A Khanh nói cô xảy ra chuyện rồi hả?]
05 giờ 31 phút sáng.
Thanh Niên Trí Thức: [Tôi đã giúp cô thu xếp một buổi hẹn với bác sĩ Meredith, người ta sẽ bay đến đây vào thứ tư tuần sau. Cô sắp xếp thời gian sao rồi? Rủi ro hậu phẫu tương đối cao, cô nên quyết định càng sớm càng tốt. Tôi đang chờ câu trả lời của cô.]
Sau khi xem xong tin nhắn của hai người họ, Tiểu Kiều quyết định trả lời tin nhắn của Bất Phụ Khanh trước.
Tang: [Chị Khanh, em không sao, cũng không biết Tiểu Cửu gia có bị bất lực hay không, tại em chưa tiếp xúc với anh ấy nhiều, mà anh ấy cũng chẳng có hứng thú gì với em cả.]
Sau đó cô trả lời tin nhắn quan trọng nhất đối với mình.
Tang: [Cảm ơn giáo sư, thứ tư tuần sau gặp lại. Tôi sẽ tới gặp bác sĩ Meredith đúng giờ, hoặc tự do hoặc là chết!]
Bất Phụ Khanh là một thành viên đã rời tổ chức một cách quang minh chính đại. Tiểu Kiều quen biết cô ấy đã lâu, quan hệ giữa hai người tương đối tốt.
Về phần Thanh Niên Trí Thức, cô quen biết với anh ta thông qua Bất Phụ Khanh giới thiệu. Suốt hai năm qua, Tiểu Kiều đã cố gắng hết sức để thoát khỏi tổ chức. Bây giờ cuối cùng cô cũng tìm được cơ hội, làm sao có thể từ bỏ được.
Cô cũng đã nghĩ đến hậu quả nếu phẫu thuật thất bại, nhưng sự tự do có sức hút quá lớn đối với cô.
Bác sĩ Meredith là bác sĩ ngoại tim mạch hàng đầu thế giới, cô tin rằng nếu được ông ấy đứng mổ thì xác suất gỡ được chip định vị cấy trong tim cô là 50%.
Còn những vấn đề như tiền phẫu thuật hoặc ơn nghĩa thì đã có Bất Phụ Khanh lo hết.
“Cô gái, chúng ta tới nơi rồi!”
Nghe tài xế gọi, Tiểu Kiều ngồi thẳng dậy và nhìn ra ngoài cửa sổ, nheo mắt nhìn con ngõ ăn thông bốn phía, khung cảnh mất trật tự trái ngược với nội thành phồn hoa.
Cô mở điện thoại di động quét mã QR để thanh toán tiền xe, mở cửa xe ra ngoài rồi bước về phía con ngõ quen thuộc kia.…
Biệt viện nhà họ Bùi.
Gần trưa, mọi người trong nhà họ Bùi đều tập trung tại biệt viện.
Bùi Dập Nam đã xảy ra chuyện, gia chủ triệu tập khẩn cấp, mọi thành viên của nhà họ Bùi không được phép vắng mặt.
Biết tin em trai xảy chuyện, Bùi Bách Sùng lập tức gác lại mọi công việc và hối hả từ Nội các trở về nhà.
Chú hai Bùi Tích cũng vội vã quay về cùng con trai cả Bùi Thanh Lâm.
Ngoại trừ cô con dâu đã trở về nhà ngoại và Ngũ thiếu gia Bùi Tử Kiềm - con trai chú hai đang sống ở nước ngoài không thể quay về, cả nhà họ Bùi đã tập trung đầy đủ.
Bùi gia chủ ngồi trên xe lăn, nhìn chằm chằm vào cửa phòng ngủ của con trai út bằng đôi mắt đỏ ngầu.
Chú hai Bùi Tích, Bùi Bách Sùng và Bùi Thanh Lâm đứng sau lưng ông, mặt mày nghiêm trọng. Họ vừa biết chuyện Bùi Dập Nam đã làm, cũng biết rằng nhà họ Bùi có một bảo vật vô giá, có thể giúp nhà mình bước vào giới cổ võ cùng với những nguy hiểm mà họ phải đối mặt nếu muốn có được năng lực đáng sợ kia.
Bùi Tích lộ vẻ không tán đồng, lo lắng nhìn về phía Bùi gia chủ đang ngồi trên xe lăn: “Anh cả, sao anh không ngăn cản Dập Nam? Lỡ như nó có chuyện gì chẳng phải anh sẽ đau đớn đứt ruột hay sao?”
Bùi Quận ngẩng đầu nhìn em trai, mệt mỏi cất tiếng: “Với tính cách của Tiểu Cửu, tôi làm sao ngăn cản được? Ai biết nó nghe tin về bảo vật của nhà họ Bùi từ đâu mà khăng khăng đòi bằng được, nhất quyết muốn tu luyện cổ võ.”
Ông không cho ai biết chuyện con trai út trùng sinh, bởi có nói thì mọi người chưa chắc đã tin, cho dù tin thì cũng không thể tùy tiện tiết lộ. Vì sự an toàn của con trai, tốt nhất là càng ít người biết càng tốt.
Hôm nay, Bùi Quận gọi mọi người về nhà phòng khi Bùi Dập Nam xảy ra chuyện thì có thể nhanh chóng giải quyết những rắc rối tiếp theo càng sớm càng tốt. Ông bây giờ đi đứng bất tiện, muốn làm gì cũng không được.
Bùi Bách Sùng - con trai cả nhà họ Bùi đứng trước mặt Bùi Quận, một tay đút túi, trầm giọng hỏi: “Bố, tối qua khi Dập Nam trở về, bố thấy nó có gì lạ không?”
Thể chất của người nhà họ Bùi không thích hợp để tu luyện cổ võ, em trai anh nhiều năm nay không có hứng thú với cổ võ, anh cho rằng chắc hẳn phải có lí do gì đó nên Bùi Dập Nam mới đột nhiên muốn tu luyện.
Bùi gia chủ trầm ngâm, giả vờ nhớ lại. Một lúc sau, ông làm như sực nhớ ra chuyện gì đó, chậm rãi nói: “Nếu nói có chuyện gì lạ, Tiểu Cửu vừa thấy y quan Tô thì sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi, cứ như chuẩn bị thả chó ra cắn ông ta vậy.”
Thủ phạm khiến cho sức khỏe ông thành ra thế này chính là con cáo già Tô Diệp kia. Nếu như con trai cả đã hỏi, Bùi Quận cũng tiện thể nhắc nhở người trong gia đình.
Bùi Thanh Lâm cau mày hỏi: “Bác cả, Tiểu Cửu không chán ghét người khác vô cớ bao giờ. Lão y quan này đắc tội cậu ấy à?”
Bùi Quận nói: “Dạo này nó ăn chơi bên ngoài quên cả lối về, làm sao bác biết y quan Tô đắc tội nó như thế nào? Cháu cũng biết tính tình của Tiểu Cửu rồi đấy, nó luôn luôn ân oán rạch ròi, rất biết cách đối nhân xử thế.”
Bùi Thanh Lâm gật đầu tán thành và khẳng định: “Vậy nhất định là lão y quan họ Tô kia có vấn đề.”
Bùi Bách Sùng cũng trầm giọng nói: “Con sẽ phái người điều tra.”
Trong mắt người nhà họ Bùi, mọi việc Bùi Dập Nam làm đều đúng, anh đã ghét ai thì chắc chắn là người đó có lỗi.
Bùi Tích đợi mãi sốt ruột, đâu còn dáng vẻ điềm tĩnh như khi nắm quyền trong Nội các.
Ông đi tới đi lui trước cửa phòng ngủ hai lần, nhìn chằm chằm vào cánh cửa trước mặt, tức giận nói: “Lâu Đức Phong và Vấn Nghiêu đang làm gì trong đó vậy? Đã gần mười hai tiếng rồi, sao bọn họ vẫn chưa ra ngoài?”