Tiểu Kiều đứng giữa căn hộ, vẻ mặt sửng sốt trong giây lát.Ánh nắng ở phía đối diện chiếu vào phòng qua cửa sổ sát đất, đồng thời cũng rọi lên người Tiểu Kiều, soi tỏ những vết bầm tím trên người cô. Hơi ấm mà mặt trời mang đến không hề khiến cô cảm thấy thoải mái, trái lại còn khiến cô thêm phần cảnh giác hơn.
Đột nhiên, cô đưa tay chạm vào mặt mình. Lớp hóa trang trên mặt bị mồ hôi cuốn đi, cô lộ vẻ bất an, vội vàng đi tìm phòng tắm.
Một lúc sau, cuối cùng cô cũng tìm được phòng tắm trong ngôi nhà rộng gần hai trăm mét vuông. Đứng trước bồn rửa mặt sạch sẽ bóng loáng, Tiểu Kiều cau mày nhìn cô gái trong gương. Trong gương hiện lên một cô gái gầy gò với gương mặt trái xoan nhỏ nhắn, ngũ quan xinh đẹp vẫn còn vương nét ngây thơ, đôi mắt xếch hẹp dài toát lên vẻ sắc bén, có thể thấy cô gái này sẽ quyến rũ dường nào sau khi trưởng thành.Mái tóc ngắn giấu đi vẻ đẹp non nớt của cô, thay vào đó là vẻ tuấn tú như một cậu thiếu niên.
Tiểu Kiều không có ký ức gì về quãng thời gian trước khi lên mười tuổi. Kể từ khi có trí nhớ, cô đã được huấn luyện đủ loại phương pháp gϊếŧ người bởi tổ chức. Các thành viên có thành tích kém cỏi sẽ phải chịu đói thường xuyên. Bởi vậy, để có thể lấp đầy bụng và không bị đào thải, cô phải nỗ lực học tập các phương pháp ám sát và các thủ đoạn lấy thân dụ địch khác nhau.
Những năm tháng đầu đời ấy đã khiến cô nhận thức được những mối nguy hiểm tiềm ẩn mà gương mặt của mình sẽ mang lại khi cô dần trưởng thành. Bởi vậy, suốt hai năm qua, cô đã sử dụng một loại mĩ phẩm trang điểm không trôi để giấu đi gương mặt xinh đẹp của mình. Cô không phải người có sức chiến đấu mạnh nhất và cũng chẳng phải người xinh đẹp nhất trong tổ chức, thành thử không mấy nổi bật. Vì giấu tài, hai năm trước cô đã bị tổ chức đào thải và đưa đến đấu trường ngầm The Top.
Mặc dù vậy, cô vẫn không để lộ mặt thật, ngày nào cũng hóa trang kỹ càng, tìm cách khiến gương mặt mình trở nên bình thường nhất có thể. Với kỹ năng hóa trang điêu luyện của mình, bao năm qua cô không hề gặp nguy hiểm gì và cũng chưa bao giờ để lộ gương mặt thật.
Không ngờ màn giày vò tối qua đã cuốn trôi lớp hóa trang đặc biệt của cô.
Tiểu Kiều cau mày, bực bội nhìn chằm chằm hình ảnh mình trong gương, trên mặt lộ rõ vẻ chán ghét. Cô biết rất rõ gương mặt này sẽ gây ra rắc rối gì, nhưng hiện tại cô không có đồ dùng trang điểm để che giấu. Hơn nữa, cơ thể cô hôm nay trở nên rất kỳ lạ, dường như trong người ẩn chứa một nguồn năng lượng khổng lồ, không phải thứ sức mạnh tàn bạo bộc phát trong lúc chém gϊếŧ trên võ đài, mà là hơi ấm tràn ngập tay chân và thậm chí cả lục phủ ngũ tạng.
Loại năng lượng không thể diễn tả thành lời này mang lại cho cô cảm giác phấn chấn, cả người nhẹ nhàng.
Trong đầu cô lúc này còn xuất hiện một loại phương thuật thượng cổ xa lạ - Quỷ Môn Thập Bát Châm.Dựa theo tri thức vừa xuất hiện trong đầu cô, đây là một loại vu thuật thượng cổ, có thể chữa khỏi mọi bệnh tật, thậm chí hồi sinh người chết.Dù mắc bệnh nan y vô phương cứu chữa, chỉ cần có Quỷ Môn Thập Bát Châm, người bệnh chắc chắn sẽ được chữa khỏi.
Tuy nhiên, cần niệm chú trong lúc triển khai Quỷ Môn Thập Bát Châm thì mới có hiệu quả.
Câu thần chú phức tạp trong đầu khiến Tiểu Kiều cảm thấy rất kỳ lạ và rối rắm. Bởi lẽ, cô không phải bác sĩ và cũng không hiểu được các phương pháp điều trị phức tạp như thế này.
Cái gì mà phụ nữ phải châm cứu từ bên phải, ngày lẻ là dương, ngày chẵn là âm, nếu là ngày dương thì châm cứu theo chiều kim đồng hồ, ngày âm thì châm cứu ngược chiều kim đồng hồ. Sau khi châm cứu xong mười tám huyệt, cần hỏi nguyên nhân phát bệnh của người bệnh rồi dùng vu thuật hỗ trợ, khi nào người bệnh khỏi hẳn mới được rút kim ra. Quy trình thực hiện vô cùng nghiêm ngặt, thậm chí có thể dẫn đến nguy cơ tử vong nếu có bất kỳ sai sót gì xảy ra.Tiểu Kiều lắc đầu nguầy nguậy, tạm thời không có thời gian để sắp xếp lại những kiến thức phương thuật thượng cổ khó hiểu kia.
Trời sáng rồi, cô phải tìm cách hóa trang mới được.
Tiểu Kiều tắm rửa qua loa, tìm được một bộ trang phục nam rộng thùng thình từ trong tủ quần áo. Chợt nhìn thấy chiếc mũ lưỡi trai màu đen trên tủ, cô liền lấy nó ra và đội ngay lên đầu.Trước khi rời khỏi phòng tắm, Tiểu Kiều không quên dọn dẹp, sắp xếp lại đồ đạc y hệt trạng thái ban đầu.
Cô quay trở lại phòng khách sang trọng, vô thức bước đến khung cửa sổ kính sát đất có tầm nhìn bao quát khung cảnh bên ngoài kia.Người có vị thế cao luôn thích đứng trên cao quan sát vạn vật. Khi ấy, vạn vật thu nhỏ lại trong tầm mắt, mang lại cho người ta cảm giác tất cả đều nằm dưới chân mình, nhiệt huyết dâng trào, ham muốn quyền lực càng mãnh liệt.
Lúc này, Tiểu Kiều đang đứng trước cửa sổ, nhìn ra khung cảnh nhộn nhịp của thành phố. Cô xác định đây là một vị trí đắc địa, tuy nằm giữa khu vực sầm uất tấc đất tấc vàng nhưng vẫn cực kỳ yên tĩnh.
Cô không có nhiều tham vọng hay ham muốn quyền lực, cảm xúc của cô lúc này cực kỳ bình tĩnh, tầm nhìn xa lạ mang đến cho cô một cảm giác không chân thực. Bao nhiêu năm qua, cô luôn nỗ lực hết sức để giữ lại mạng sống cho mình, bởi vậy tham vọng của cô đã mất đi từ lâu.
Một người mỗi ngày chỉ biết huấn luyện và chiến đấu, trên cơ thể đầy vết sẹo do liên tục đánh nhau, nhiều lúc thậm chí không thể lấp đầy chiếc bụng rỗng thì đâu còn nghĩ tới những giấc mộng hão huyền nào nữa. Mục tiêu duy nhất đời này của Tiểu Kiều chỉ là được sống một cuộc sống tự do.
Cô đưa tay trái chạm vào cửa kính và giơ tay phải chạm vào trái tim mình. Cô đoán những người ở The Top đã định vị được mình ngay từ khi cô bước chân vào căn hộ này đêm qua.
Lòng bàn tay cô cảm nhận được nhịp đập của trái tim, xem ra mọi chuyện vẫn bình thường. Ngoại trừ những người quản lí đấu trường ngầm và các thành viên của tổ chức, không ai biết rằng trái tim của cô đã được cấy chip định vị từ lâu. Một khi thành viên của tổ chức trốn thoát và không quay trở lại trong một thời gian dài, con chip sẽ phát nổ, hơn nữa muốn tháo con chip sẽ phải trải qua một cuộc phẫu thuật vô cùng phức tạp.
Cô sẽ không bao giờ trốn thoát được, cho dù Bùi Cửu gia có đưa cô ra khỏi The Top nhưng tổ chức không buông tha thì cô cũng không bao giờ có được cuộc sống tự do và sẽ luôn là con rối trong tay những người đó. Tuy rằng tay chân bị trói buộc nhưng trái tim cô vẫn luôn khao khát sự tự do của một con chim bay cao trên bầu trời.
Tiểu Kiều đứng trước cửa sổ kính nhìn khung cảnh nhộn nhịp của thành phố lần cuối rồi quay lưng đi mà không hề tiếc nuối. Trước khi đi, cô không quên mang theo quần áo bẩn và điện thoại di động. Dấu vết duy nhất trong phòng mà cô không thể xóa được chính là vết ố trên tấm thảm ngoài phòng khách do mồ hôi trộn lẫn với loại mĩ phẩm hóa trang đặc biệt của cô.
Khi đi thang máy xuống tầng dưới, Tiểu Kiều nhận ra mình đang ở tầng mười tám. Để tránh rắc rối và che đi ánh nắng chói chang trước mắt, Tiểu Kiều hạ vành mũ xuống và cúi đầu suốt quãng đường rời khỏi Đàn Đình Gia Uyển.
Cô đã quen với bóng tối và sự cô độc, đứng dưới nắng chỉ khiến cô cảm thấy khó chịu. Những người đã ở trong bóng tối lâu ngày sẽ không còn khao khát ánh sáng nữa. Mặc dù cô khao khát có được tự do nhưng không khao khát muốn nhìn thấy ánh sáng, bởi vì cô đã chứng kiến quá nhiều điều đen tối.
Ngoài những lúc bị nhìn chằm chằm trên võ đài thi đấu, bình thường Tiểu Kiều luôn cảnh giác với ánh nhìn của người khác giữa ban ngày, cô không thể sống như một người bình thường nữa. Căn hộ khép kín cao cấp không hợp với cô. Cô như kẻ ngoài cuộc lạc vào một thế giới không thuộc về mình vậy.