Trọng Sinh: Cửu Gia Sủng Ái Nhóc Con Huyền Môn

Chương 16: Tôi luyện xương cốt

Vừa chạm vào Xích Ngọc Tinh Tủy, tay Bùi Dập Nam đã cảm nhận được cơn đau như bị ngọn lửa đốt cháy và nuốt chửng. Cơn đau lan tỏa khắp người anh trong phút chốc, dường như còn ngửi được mùi khét của da thịt bị đốt cháy trong không khí.Bùi Dập Nam nghiến răng lấy Xích Ngọc Tinh Tủy ra khỏi hộp gấm bất chấp sức nóng thiêu đốt. Cánh tay anh run rẩy kịch liệt, lòng bàn tay đang cầm Xích Ngọc Tinh Tủy bị đốt cháy, máu chảy xuống dọc theo khớp ngón tay, nhỏ giọt xuống ga trải giường màu xám.

Lâu Đức Phong và Vấn Nghiêu đang quỳ bên giường cũng bị ảnh hưởng bởi sức nóng tỏa ra từ Xích Ngọc Tinh Tủy. Làn da ngăm ngăm của hai người trở nên đỏ ửng vì sức nóng đột ngột kia, quần áo trên người cũng nóng rực lên, khiến da thịt cũng bỏng cháy theo. Dẫu vậy, hai người không màng đến cơn đau thể xác mà nhìn chằm chằm Bùi Dập Nam đang ngồi trên giường với bàn tay đẫm máu.

“A…”

Đột nhiên, trong phòng vang lên một tiếng kêu đau đớn kìm nén. Bùi Dập Nam chỉ hét lên một tiếng rồi ngậm chặt miệng, anh cau mày ném chiếc hộp gấm trong tay đi.

Bàn tay đang cầm Xích Ngọc Tinh Tủy trở nên đau đớn kịch liệt, nắm đấm bị máu tươi nhuộm đẫm, không còn nhìn thấy màu da bình thường nữa.

Mồ hôi trên trán anh chảy đầm đìa, giờ đây anh phải giữ chặt Xích Ngọc Tinh Tủy bằng cả hai tay. Cho dù có đau đến chết, anh cũng quyết không buông tay.

Ngay sau đó, viên Xích Ngọc Tinh Tủy trên tay Bùi Dập Nam thình lình bùng phát những luồng năng lượng mạnh mẽ cùng với sóng nhiệt ngút trời, hất văng Lâu Đức Phong và Vấn Nghiêu ra xa, khiến bọn họ ngã nhào xuống đất.

Thân là cổ võ giả, bọn họ lập tức cảm nhận được linh khí tràn trề, nhưng không ai thừa cơ hấp thu nguồn linh khí quý báu kia dù đây là cơ hội ngàn năm có một đối với người tu luyện. Hai người nhìn Bùi Dập Nam đang ngồi xếp bằng trên giường với vẻ kinh hãi và lo lắng.

Bùi Dập Nam nhắm chặt mắt lại, viên Xích Ngọc Tinh Tủy chầm chậm bay lên từ lòng bàn tay đẫm máu của anh rồi xoay tít trên đầu Bùi Dập Nam. Gương mặt anh vặn vẹo vì đau đớn.

Chiếc giường lớn được bao trùm bởi thứ ánh sáng đỏ kỳ lạ.

Lâu Đức Phong chống tay xuống đất ngồi dậy, nhìn chằm chằm người trên giường cùng với viên ngọc đang tỏa ra nguồn năng lượng bất thường.“Bố nuôi, con không thể chịu đựng được nữa rồi!”

Thanh âm run run vì cố gắng kiềm chế của Vấn Nghiêu vang lên từ phía sau. Anh ta đang bị linh khí bao bọc, kinh mạch trong cơ thể đang gào thét đòi hấp thu linh lực, các lỗ chân lông trên da giãn ra tột độ, cơ thể run rẩy không ngừng. Máu huyết trong người không ngừng dâng trào, hơi thở trở nên gấp gáp, Vấn Nghiêu khó có thể cưỡng lại sự cám dỗ trước mắt. Nếu cứ tiếp tục chịu đựng, Vấn Nghiêu sợ rằng mình sẽ nổ tan xác.

Lâu Đức Phong cũng đang phải đối mặt với sự cám dỗ mạnh mẽ kia, ông có thể hiểu được sự giằng co và đau đớn mà đứa con nuôi của mình phải chịu đựng lúc này. Ông nắm chặt hai tay thành nắm đấm, cố gắng hết sức chống lại sự cám dỗ của linh khí xung quanh, đôi mắt sắc bén vẫn quan sát Tiểu Cửu gia đang ngồi giữa vòng xoáy linh khí nồng đượm.

Lâu Đức Phong cũng thương con trai, sau khi xác nhận việc hấp thu linh khí trong phòng sẽ không ảnh hưởng tới Tiểu Cửu gia, ông không ngoái đầu lại, trầm giọng nói: “Bố sẽ bảo vệ Tiểu Cửu gia. Con tranh thủ thời gian hấp thu linh khí và tu luyện đi. Nếu hôm nay con có thể đạt cấp độ Tiểu viên mãn của cảnh giới Hậu Thiên, con hãy hứa với bố sẽ luôn trung thành với Tiểu Cửu gia cho đến lúc chết, sống là người của cậu ấy, chết làm ma bảo vệ cho cậu ấy!”

Khi Lâu Đức Phong nói những lời này, da thịt trên mặt ông run lên vì phải cố gắng kiềm chế.

Dĩ nhiên Vấn Nghiêu biết đây là cơ hội ngàn năm có một của anh ta. Mặc dù linh khí dao động xung quanh anh ta không nồng đượm như xung quanh Cửu gia lúc này, nhưng đối với anh ta mà nói thì như thế đã là quý lắm rồi, biết bao cổ võ giả chưa chắc đã gặp được một lần trong đời.

Vấn Nghiêu đứng dậy, cung kính vái lạy Bùi Dập Nam, nghiêm trang thề thốt: “Vấn Nghiêu tôi xin thề sẽ trung thành với Cửu gia cả đời!”

Lâu Đức Phong dọa: “Nếu con dám phản bội chủ nhân, bố sẽ tự tay gϊếŧ chết con!”

“Chắc chắn bố sẽ không có cơ hội ấy đâu!”

Dứt lời, Vấn Nghiêu ngồi xếp bằng tại chỗ, nhanh chóng bước vào trạng thái tu luyện, không ngừng hấp thu linh khí thuần khiết và nồng đượm xung quanh. Ngồi trên giường, cơ thể và ý thức của Bùi Dập Nam bị tách ra, ý thức của anh rơi vào một thế giới hư vô, chung quanh chỉ có một màu trắng, không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì.

Anh dần quên đi cơn đau trên cơ thể và mở to mắt nhìn chằm chằm vào cuốn sách đang trôi nổi trước mặt, đây chính là công pháp tu luyện Xích Diễm Liệt Quyền. Những dòng chữ trong sách bỗng bay lên khỏi trang giấy, trông như những con nòng nọc lít nhít, sau đó xâm nhập vào cơ thể anh, đi sâu vào đầu óc anh, từng con chữ tối nghĩa dần khắc ghi trong trí nhớ anh, không sót chữ nào.

Bùi Dập Nam đứng bất động, mãi cho đến khi toàn bộ chữ viết trên cuốn sách đã biến mất, nội dung trong sách đã hoàn toàn thâm nhập vào cơ thể. Cuốn sách trắng tinh kia thình lình ập tới ngay trước mặt anh Bùi Dập Nam không cử động được, chỉ có thể mặc cho cuốn sách trắng tinh kia đập vào đầu mình.

Không lâu sau, cả cơ thể và ý thức của anh đều chìm trong cơn đau tột độ. Xương cốt trong cơ thể anh tựa như bị gãy thành từng mảnh, tinh thần và ý thức bị một nguồn năng lượng nào đó xé nát, cơn đau cùng cực thậm chí còn khiến anh nghi ngờ không biết mình còn sống hay đã chết.

Bùi Dập Nam vẫn đang ngồi trên giường trong phòng ngủ, cơ bắp căng cứng vì đau.

“Hự!”

Lông mày anh nhíu lại, mồ hôi chảy ròng ròng trên mặt, anh rên lên vì đau đớn.

Lâu Đức Phong và Vấn Nghiêu đã hấp thu linh khí và tu luyện xong, cả hai người đều nghe thấy tiếng kêu đau đớn của anh. Hai người chăm chú nhìn người trên giường, không dám cử động vì sợ làm phiền quá trình tu luyện của anh.

Người bình thường có lẽ không thể phát hiện ra những thay đổi của Bùi Dập Nam, nhưng Lâu Đức Phong và Vấn Nghiêu là những cổ võ giả, họ nhận thấy cơ thể Tiểu Cửu gia đã biến đổi, khi xương cốt được tôi luyện, mặt mày và khí chất của anh cũng thay đổi theo, dù không quá rõ rệt.

Lúc này, Bùi Dập Nam đang không ngừng hấp thụ linh khí tỏa ra từ Xích Ngọc Tinh Tủy lơ lửng trên đầu.

Bóng tối ngoài cửa sổ bị ánh rạng đông dần dần xua tan. Trời đã gần về sáng.Lâu Đức Phong và Vấn Nghiêu đã canh gác cho Bùi Dập Nam suốt đêm nay. Cả đêm, Lâu Đức Phong luôn lo sợ thảm kịch năm mươi năm trước sẽ tái diễn. Một lúc sau, nghe tiếng Cửu gia thét lên, ông cứ tưởng rằng mọi chuyện cuối cùng cũng kết thúc. Không ngờ, người trên giường như rơi vào trạng thái hôn mê, sau đó không có phản ứng gì.

Trong khi Bùi Dập Nam đang được tôi luyện xương cốt thì tại căn hộ cao cấp ở khu Đàn Đình Gia Uyển trong nội thành, Tiểu Kiều từ từ mở mắt ra.

Sau một đêm giày vò, những thứ bẩn thỉu trên người cô theo mồ hôi chảy xuống sàn, vấy bẩn tấm thảm đắt tiền trải trên sàn.

Tiểu Kiều nhanh chóng đứng dậy và quan sát khung cảnh xung quanh với vẻ đề phòng. Cô đang ở một nơi xa lạ, nội thất mang phong cách châu Âu vừa xa hoa vừa hiếm gặp, sang trọng mà vẫn trang nhã. Ký ức tối qua nhanh chóng hiện lên trong trí nhớ Tiểu Kiều.Cô đã nhớ ra nơi này là đâu, và cũng nhớ rõ cơn đau thấu tim đêm qua.