Nghe vậy, Bùi Dập Nam lặng thinh, sắc mặt càng lúc càng nghiêm trọng. Anh nhìn chằm chằm vào viên Xích Ngọc Tinh Tủy đang nằm trong hộp gấm bằng ánh mắt lạnh lẽo.Lâu Đức Phong cảm thấy trong phòng hơi ngột ngạt, giờ thì ông đã biết cái chết của người họ hàng nhà họ Bùi năm mươi năm trước sẽ có ảnh hưởng như thế nào tới chuyện hôm nay. Ông nhìn Bùi Dập Nam bằng ánh mắt buồn bã và cất giọng run run: “Tiểu Cửu gia, thứ này là do lão gia đưa cho cậu phải không? Cậu định làm gì với nó?”
Nghĩ đến thảm kịch xảy ra cách đây gần nửa thế kỷ, ông không thể chấp nhận việc đứa trẻ mà ông chăm sóc từ tấm bé lại phải làm những việc nguy hiểm như thế này.
Bùi Dập Nam đứng dậy, ngoái đầu mỉm cười với ông: “Chú Đức, chú đừng hỏi nữa, chú và A Nghiêu hãy canh gác cho cháu, đừng để cháu đi đời nhà ma cũng không ai biết.”
Câu đùa của anh khiến cho hai cha con Lâu Đức Phong và Vấn Nghiêu phải hét lên cùng lúc.“Tiểu Cửu gia!”
“Cửu gia!”
Bùi Dập Nam không quan tâm đến ánh mắt sợ hãi và bối rối của hai người, anh cầm chiếc hộp gấm lên và thong thả đi đến bên giường.
Anh ngồi xếp bằng trên giường, ngước mắt nhìn Lâu Đức Phong và Vấn Nghiêu đang bước qua.
Thấy sắc mặt bọn họ nghiêm trọng hệt như đang đối mặt với kẻ thù đáng gờm, Bùi Dập Nam bình tĩnh dặn dò: “Bố cháu đã đồng ý rồi, hai người không có quyền can thiệp vào chuyện này, chỉ cần canh gác cho cháu là được. Nếu lát nữa có nguy hiểm xảy ra, hai người chỉ cần bảo vệ tính mạng chính mình là được. Nhà họ Bùi cần có hai người trấn giữ thì mới không sợ bị đám ác ma kia nhòm ngó.”
Anh thật lòng hi vọng Lâu Đức Phong và Vấn Nghiêu sẽ không gặp bất trắc.
Kế tiếp, nếu anh có thể dung hợp với Xích Ngọc Tinh Tủy thành công thì tốt. Nhưng một khi quá trình này thất bại, dù anh có sống sót thì cũng sống không bằng chết, mà như thế thì thà chết còn hơn.
Nếu có nguy hiểm xảy ra, Lâu Đức Phong sao có thể chạy trốn chứ.
Ông quỳ gối bên mép giường, rơi lệ khuyên can: “Tiểu Cửu gia, xin cậu hãy ngẫm lại cho cẩn thận đi, chuyện này thật sự rất nguy hiểm!”
Ông đã dõi theo quá trình trưởng thành của anh, sao ông có thể để anh rơi vào tình cảnh tính mạng như chỉ mành treo chuông chứ?
Thấy cha nuôi quỳ xuống, Vấn Nghiêu cũng quỳ theo. Anh ta không nói gì, nhưng lại ngước mắt nhìn Bùi Dập Nam với vẻ không tán thành.
Vấn Nghiêu và Vấn Hựu là những đứa trẻ lang thang được Lâu Đức Phong cứu khỏi khu ổ chuột và nhận làm con nuôi. Từ khi còn nhỏ, bọn họ đã thấm nhuần tư tưởng phải cống hiến hết mình cho nhà họ Bùi. Có nhà họ Bùi hỗ trợ, bọn họ được ăn học chu đáo và được hưởng nhiều đặc quyền mà người bình thường cả đời cũng không bao giờ có được, nhờ đó mà bọn họ có cơ hội mở mang tầm mắt và được như ngày hôm nay.
Mang ơn nhà họ Bùi, sau khi phát hiện mình có năng khiếu tu luyện cổ võ, bọn họ chẳng những không nảy sinh tham vọng không nên có, trái lại càng ngày càng trung thành hơn.
Bởi lẽ, nhà họ Bùi chẳng những không yêu cầu bọn họ thề thốt trung thành, cũng không dùng các thủ đoạn khác để kiềm chế bọn họ, mà còn bỏ ra một khoản tiền khổng lồ mua những thứ dược liệu quý giá nhất để giúp hai người bọn họ củng cố tu vi của mình.
Tiểu Cửu gia là vị thiếu gia trẻ tuổi nhất trong nhà họ Bùi. Vấn Nghiêu và Vấn Hựu là người ở bên anh lâu nhất, bọn họ biết tuy bề ngoài anh có vẻ ham chơi và vô dụng nhưng thực chất lại là người trọng tình trọng nghĩa.
Vấn Nghiêu không muốn Tiểu Cửu gia xảy ra chuyện, hai năm nay anh ta cực khổ tu luyện ngày đêm, nay tu vi đã đạt tới cảnh giới Hậu Thiên, hoàn toàn đủ năng lực bảo vệ an toàn cho chủ nhân.Bùi Dập Nam không biết Vấn Nghiêu đang nghĩ gì. Anh không để ý đến hai người đang quỳ bên mép giường nữa mà vươn tay phải về phía chiếc hộp gấm đã mở nắp.
“Cửu gia!” Lâu Đức Phong dang tay ngăn cản bất chấp thân phận.
Một luồng gió mạnh thổi qua, cổ tay phải của Bùi Dập Nam bị giữ chặt. Lâu Đức Phong sốt ruột đến mức toát mồ hôi. Sắc mặt ông tràn đầy lo lắng, lớn tiếng khuyên can: “Tiểu Cửu gia, chuyện này rất hệ trọng, cậu không thể mạo hiểm tính mạng như thế được!”
Bùi Dập Nam cau mày, lạnh lùng nhìn đối phương: “Chú Đức, cháu là con cháu nhà họ Bùi, mọi việc cháu làm đều là vì nhà họ Bùi. Chú biết đấy, bố cháu yêu thương cháu nhất trên đời. Ông ấy đồng ý chuyện này cho thấy việc cháu muốn làm quan trọng nhường nào đối với nhà họ Bùi.”
Anh cụp mắt nhìn chằm chằm vào bàn tay Lâu Đức Phong đang nắm chặt cổ tay mình, toàn thân toát lên vẻ bực bội. Bùi gia chủ là người yêu thương Tiểu Cửu gia nhất nhà. Ông luôn coi đứa con trai út của mình là báu vật quý giá nhất. Từ bé, Bùi Dập Nam đã muốn gì được nấy.
Vấn Hựu và Vấn Nghiêu là hai cổ võ giả, nếu là các gia tộc khác thì bọn họ sẽ được trọng vọng vô cùng, nhưng Bùi Quận lại giao bọn họ cho Bùi Dập Nam, bảo bọn họ chỉ cần nghe theo mệnh lệnh của một mình tiểu thiếu gia là được. Điều này cho thấy vị trí của Bùi Dập Nam trong nhà họ Bùi quan trọng thế nào. Anh không trở thành một kẻ hư hỏng, không dính vào các thói hư tật xấu có lẽ là nhờ kế thừa gen di truyền tốt đẹp của gia đình.
Lâu Đức Phong biết mình không có quyền lên tiếng về chuyện này, nhưng nghĩ tới người họ hàng nhà họ Bùi đã chết cách đây năm mươi năm, ông không thể trơ mắt nhìn Bùi Dập Nam mạo hiểm tính mạng. Ông nắm chặt cổ tay anh không buông, đôi mắt vốn trầm tĩnh giờ đây tràn đầy bối rối.
Thật sự không nghĩ ra được lí do gì để tiếp tục ngăn cản nữa, ông cắn răng hỏi: “Tiểu Cửu gia, mặc dù tôi không biết cậu muốn làm gì, nhưng một khi cậu đã chạm vào thứ này thì chắc chắn sẽ không có kết quả tốt đẹp. Chi bằng cậu bảo tôi biết phải làm gì và để tôi làm thay cho cậu?”
Bùi Dập Nam bất mãn vì bị ngăn cản hết lần này đến lần khác, nhưng anh biết đó là vì Lâu Đức Phong suy nghĩ cho mình nên cũng không trách ông.
Anh lộ vẻ bất đắc dĩ, nhẹ nhàng thở dài: “Chú Đức, chú không thể làm điều này thay cháu được. Cháu mới là người mang dòng máu nhà họ Bùi.”
Bố anh đã nói chỉ có huyết mạch nhà họ Bùi mới có cơ hội dung hợp với Xích Ngọc Tinh Tủy.
Lâu Đức Phong đang định lên tiếng ngăn cản thì sắc mặt Bùi Dập Nam đã thay đổi, khí thế trở nên lạnh lùng và sắc bén.
Đôi mắt đen như mực của anh nhìn chằm chằm vào hai người đang quỳ bên mép giường, ánh mắt nghiêm nghị, toàn thân toát lên vẻ uy nghiêm của bậc bề trên.
Bùi Dập Nam bình tĩnh nói: “Lâu Đức Phong, Vấn Nghiêu nghe lệnh!”
“Lâu Đức Phong xin nghe lệnh!”
Lâu Đức Phong cúi đầu, tư thế nghiêm chỉnh.
“Vấn Nghiêu xin nghe lệnh!”
Vấn Nghiêu chắp tay thành quyền, sống lưng thẳng tắp.
Bùi Dập Nam cứng rắn ra lệnh: “Với tư cách Cửu thiếu gia nhà họ Bùi, tôi ra lệnh cho hai người ở yên trong phòng. Một khi phát hiện ra bất thường hoặc nguy hiểm thì phải lập tức rút lui khỏi phòng.”
Gương mặt chưa có dấu vết tuổi già của Lâu Đức Phong hiện lên vẻ đau khổ và không nỡ. Ông nhắm mắt lại, cất giọng khàn khàn: “... Thuộc hạ tuân lệnh!”
Vấn Nghiêu cũng nói: “Thuộc hạ tuân lệnh!”
Sau khi ra lệnh cho bọn họ, Bùi Dập Nam nhìn viên Xích Ngọc Tinh Tủy trên tay mình. Lần này anh không cho mình cơ hội hối hận nữa, anh dùng tay không chạm vào viên ngọc trong veo tỏa ánh sáng đỏ kia.
Nóng quá!Sức nóng như lửa ùa vào cơ thể Bùi Dập Nam trong nháy mắt.