Trọng Sinh: Cửu Gia Sủng Ái Nhóc Con Huyền Môn

Chương 14: Kiều Lạc Yên là người duy nhất được nhìn thấy vòng eo của Cửu gia

Nghe thấy ông nhắc đến anh cả Bùi Bách Sùng, Bùi Dập Nam nhớ lại tình cảnh bi thảm ở kiếp trước, người anh cả của anh chết thảm dưới tay một cổ võ giả, rồi bị người ta mang thi thể nhuốm đầy máu tươi về nhà. Ánh mắt anh tối sầm lại, hỏi: “Gần đây anh ấy bận việc gì ạ?”

Bùi Quận cười khẩy: “Nó bận đi vào Nội các giúp mấy lão già xử lí công việc, bận quản lí toàn bộ tài sản của nhà họ Bùi rồi.”

Sau đó ông đổi giọng, chân thành nói: “Tiểu Cửu, con bây giờ có cơ hội gặp duyên kỳ ngộ, con đã trở nên hiểu chuyện hơn rất nhiều so với trước kia rồi, nếu con thật sự có lòng thì hãy giúp anh cả của con chia sẻ gánh nặng trên vai đi.”

Bùi Bách Sùng là con trai cả của nhà họ Bùi, trách nhiệm nặng nề trên vai khiến anh gần như nghẹt thở, số lần anh có mặt ở nhà trong một năm có thể đếm được trên đầu ngón tay.Bùi Dập Nam cũng cảm thấy có lỗi với sự vất vả của anh trai mình, vì vậy anh gật đầu với ông: “Tất nhiên là con sẽ làm như vậy rồi, ngày mai con sẽ gọi cho anh ấy.”

Anh cũng là người của nhà họ Bùi, hai mươi tám năm cuộc đời sống trong sung sướиɠ là nhờ có sự che chở của cha và anh cả. Sau khi trải qua bi kịch gia tộc sụp đổ, anh không còn là một tên công tử bột vô dụng trong mắt mọi người nữa, anh sẽ giúp đỡ các thành viên trong gia tộc củng cố quyền lực và cống hiến hết mình cho nơi này.

Bùi Dập Nam rời khỏi phòng ngủ chính, vừa mở cửa đã thấy Lâu Đức Phong và Vấn Nghiêu đang đợi bên ngoài. Anh đóng cửa lại, vẻ hiền hòa trên gương mặt dần phai nhạt và trở nên cực kỳ nghiêm túc.“Chú Đức, A Nghiêu, hai người đi bố trí người bảo vệ bố cháu, sau đó đến phòng cháu, có việc cần bàn.”

Để tránh đêm dài lắm mộng, Bùi Dập Nam quyết định dung hợp sức mạnh của Xích Ngọc Tinh Tủy càng sớm càng tốt để có được công pháp Xích Diễm Liệt Quyền. Chuyện này cần phải nhanh chóng tiến hành.Tối nay, bố anh đã đồng ý lời cầu khẩn của anh, nhưng ai biết được ngày mai thức dậy ông có hối hận hay không. Nhà họ Bùi không chỉ muốn đặt chân vào giới cổ võ, mà còn phải trở thành bá chủ một phương. Anh không tìm ra được con đường nào khác nhanh hơn, chỉ có Xích Ngọc Tinh Tủy là con đường duy nhất có thể giúp anh đạt được mục đích.

Lâu Đức Phong và Vấn Nghiêu nhìn nhau, lập tức hành động.

Bùi Dập Nam trở lại phòng ngủ, đặt chiếc hộp gấm đen chứa Xích Ngọc Tinh Tủy lên bàn rồi cởϊ áσ khoác đi vào phòng tắm. Cửa phòng tắm không đóng, tiếng nước chảy ào ào vọng ra ngoài. Người đàn ông khỏa thân đứng dưới vòi hoa sen, thân hình hoàn mĩ thấp thoáng trong làn nước, cơ bắp trên người anh săn chắc, dáng người thon thả đạt chuẩn tỉ lệ vàng khiến người ta ngưỡng mộ. Thân hình tam giác ngược hoàn hảo, vai trên rộng, phần dưới thu hẹp từ vai trở xuống, vòng eo thon gọn, thắt lại tạo thành một đường cong gợi cảm. Thân hình không một chút mỡ thừa, tỉ lệ đường cong cơ thể và vòng eo thon gọn của anh là điều hằng mơ ước của bất cứ người đàn ông hay phụ nữ nào.

Bùi Dập Nam vén lọn tóc lòa xòa trước trán, lau đi nước đọng trên mặt. Anh xoay người, chà rửa sạch sẽ tấm lưng, để lộ những đường cong hoàn hảo, cơ bụng góc cạnh và cơ bắp săn chắc, không hề phô trương chút nào. Tất cả những thứ này tạo nên vẻ hấp dẫn khó cưỡng cho Bùi Cửu gia.

Mùi hương đàn ông nam tính tràn ngập trong không khí, mang theo sức cuốn hút mạnh mẽ. Kiểu người có thân hình chuẩn như anh, khi mặc quần áo thường trông rất gầy, nhưng khi cởϊ qυầи áo lại mang một vẻ đẹp vô cùng gợi cảm, không nhiều phụ nữ có thể cưỡng lại được sự cám dỗ như vậy.

Đáng tiếc, Bùi Cửu gia luôn giữ mình trong sạch, tự lập, không ai có thể nhìn thấy thân thể anh ngoại trừ Kiều Lạc Yên, người may mắn trải qua một đêm tình với anh ở kiếp trước.

Bùi Dập Nam không lãng phí nhiều thời gian trong phòng tắm, chỉ trong vòng hai mươi phút, anh đã mặc một bộ quần áo ngủ màu xanh bằng lụa và bước ra ngoài.

Lâu Đức Phong và Vấn Nghiêu ở trong phòng đợi một lúc lâu mới thấy anh đi ra, bèn lại gần nghe anh căn dặn.

Bùi Dập Nam nghiêng đầu sang một bên rồi lắc lắc, cảm giác như có nước ở trong. Anh ngước mắt nhìn hai người, cau mày hỏi: “Chuyện của bố cháu đã thu xếp xong chưa?”

Lâu Đức Phong trả lời: “Tôi đã bố trí một bác sĩ và hai vệ sĩ. Lão gia dặn tôi với A Nghiêu phải nghe theo sự sắp xếp của cậu.”

Nhìn thấy mái tóc Cửu thiếu gia còn ướt, Lâu Đức Phong đi vào phòng tắm và lấy ra một chiếc khăn tắm. Bùi Dập Nam đang ngồi trên ghế, chăm chú nhìn hộp gấm đen trên bàn. Lâu Đức Phong cầm khăn đến gần anh, đứng ở phía sau anh và cúi xuống hỏi: “Tiểu Cửu gia, tóc cậu còn ướt, để tôi lau cho cậu nhé?”

“Ừm…” Bùi Dập Nam không quay đầu lại, giọng nói khàn khàn cất lên vừa gợi cảm vừa toát lên vẻ lạnh lùng. Anh nhìn chằm chằm chiếc hộp gấm đen trên bàn với vẻ trầm ngâm.Sau khi Lâu Đức Phong giúp anh lau tóc xong, Bùi Dập Nam cầm chiếc hộp gấm đen trên bàn lên.

Vấn Nghiêu vẫn còn trẻ tuổi, cảm nhận được luồng sức mạnh yếu ớt từ trong hộp gấm truyền ra, anh ta nhớ đến lời dặn dò nghiêm khắc của lão gia trước đó, bèn lớn tiếng hỏi: “Cửu gia, trong này là thứ gì vậy? Tôi có cảm giác nó khá nguy hiểm.”

“A Nghiêu!” Lâu Đức Phong trừng mắt nhìn con nuôi, trầm giọng mắng.

“Chú Đức, không sao.”

Bùi Dập Nam đưa tay ngăn cản, sau đó mỉm cười nhìn Vấn Nghiêu đang tò mò và hỏi: “Anh có thể cảm nhận được năng lượng của thứ trong hộp à?”

Vấn Nghiêu chột dạ liếʍ môi, thấy cha nuôi đang nhìn mình chằm chặp. Lâu Đức Phong nói: “Tiểu Cửu gia hỏi con cái gì thì cứ nói thật đi.”

Vấn Nghiêu vò đầu gãi tai, sau đó gật đầu với Bùi Dập Nam rồi nói: “Có một luồng năng lượng mãnh liệt toát ra từ trong hộp. Nhưng tôi không thể lí giải rõ ràng nó là thứ gì, nó gần giống linh khí mà tôi có được trong quá trình tu luyện vậy.”

Bùi Dập Nam không hiểu anh ta tu luyện như thế nào và cũng không thể cảm nhận được linh khí.

Trước ánh mắt của Vấn Nghiêu và Lâu Đức Phong, anh từ từ mở nắp hộp gấm, để lộ viên Xích Ngọc Tinh Tủy trong suốt đang tỏa nhiệt.

Nhìn thấy thứ bên trong hộp, Lâu Đức Phong trợn tròn mắt, sắc mặt trở nên nghiêm trọng: “Đây là...”

Vấn Nghiêu nheo mắt lại, thả lỏng toàn thân và hấp thụ năng lượng đang lan tỏa trong không khí, miệng lẩm bẩm: “Thật ấm áp, thật thoải mái!”

Bùi Dập Nam quay lại, liếc nhìn Lâu Đức Phong đang đứng sau lưng, thấy ông biết lai lịch của Xích Ngọc Tinh Tủy bèn nhướn mày hỏi: “Chú Đức đã từng nhìn thấy nó rồi sao?”

Lâu Đức Phong ngập ngừng, đôi mày nhíu chặt. Vẻ mặt của ông giống hệt Bùi Quận khi nhìn thấy Xích Ngọc Tinh Tủy, không hề có chút kinh ngạc nào mà chỉ có kiêng kị và sợ hãi.

Lâu Đức Phong nắm chặt chiếc khăn trong tay hơn, cất giọng khàn khàn: “Lúc lão thái gia còn sống, tôi với lão gia từng thấy lão thái gia đưa nó cho một người họ hàng trong nhà.”

Bùi Dập Nam trở nên hứng thú, hỏi: “Sau đó có chuyện gì xảy ra?”

Âm điệu trong giọng nói của Lâu Đức Phong lại thay đổi, dường như ông đang cố gắng hết sức để đè nén nỗi sợ hãi: “Sau đó, người họ hàng kia đã chết.”

“Chết rồi sao?”

Khóe môi Bùi Dập Nam vừa nhếch lên lại hạ xuống trong phút chốc.

Lâu Đức Phong gật đầu, sắc mặt đầy căng thẳng, giọng điệu cũng trở nên gấp gáp: “Sự việc cụ thể thế nào thì tôi không rõ, chỉ biết một ngày sau khi lão thái gia giao thứ này cho người đàn ông kia thì ông ta đã tắt thở. Người nhà của ông ta dường như đã chuẩn bị tinh thần từ trước nên cũng không chất vấn gì cả mà khiêng thi thể đi luôn, từ đó đến nay chắc cũng gần năm mươi năm rồi.”

Bùi Dập Nam cúi đầu nhìn viên Xích Ngọc Tinh Tủy trên tay, nhẹ nhàng hỏi: “Chú Đức, chú có nhìn thấy thi thể người nọ không?”

Lâu Đức Phong đáp: “Không, lúc đó tôi còn trẻ, may mắn được lão gia lựa chọn làm việc cho ông ấy. Ngày thi thể được đưa đi, tôi và lão gia đang ở bên ngoài, lúc về mới nghe người hầu kể lại.”