Bùi Dập Nam ngồi xuống băng ghế, hai chân vắt tréo, tư thế thoải mái nhưng vẫn tao nhã. Anh nhìn chằm chằm hai người trước mặt, bình tĩnh hỏi: “A Hựu, A Nghiêu, hai người đi theo tôi bao lâu rồi?”
Vấn Hựu trả lời anh với giọng điềm tĩnh và nghiêm túc: “Thưa Cửu gia, tôi đã3 theo cậu mười năm rồi ạ.”
Vấn Nghiêu cũng nói: “Tôi đi theo Cửu gia năm năm rồi.”
Hai người họ, một người hai mươi tuổi được phái đến bên cạnh Bùi Dập Nam, người còn lại mười tám tuổi trở thành bạn đồng hành với anh. Nhiều năm qua, ba người họ đã quen tính cách của nhau.
Bùi Dập Nam không muốn phân biệt đối xử giữa Vấn Hựu và Vấn Nghiêu. Anh gác một tay lên lưng ghế, tay kia đặt lên hai đầu gối đang vắt tréo, đầu ngón tay gõ nhè nhẹ, động tác không quá tập trung.
Vấn Hựu và Vấn Nghiêu bối rối trước thái độ im lặng của anh, dần dần cảm thấy bất an.
“Gâu gâu gâu...”
Tiếng kêu của Baylor lại vang lên từ trong rừng cây.
Bùi Dập Nam ngoái đầu lại, ánh đèn đường vàng nhạt rọi sáng bìa rừng, Baylor vẫn đang chơi đùa vui vẻ trong đó. Anh khẽ nhếch môi cười, ánh mắt lộ vẻ trìu mến. “Cửu gia, tôi sai rồi.”
Vấn Hựu thình lình quỳ một gối, tư thế chuẩn mực và cung kính. Vấn Nghiêu không hiểu tại sao, nhưng anh ta cũng có thể cảm nhận được tình hình không ổn, vội vàng quỳ xuống bên cạnh Vấn Hựu.
Bùi Dập Nam quay mặt lại, nhìn hai người đang quỳ trước mặt mình và nói: “Hai người là con nuôi của chú Đức, cũng là cận vệ do bố tôi phái đến. Hai người đã trung thành với tôi suốt nhiều năm qua và chưa bao giờ làm gì vượt quá bổn phận của mình. Tu vi Vấn Nghiêu đạt cấp độ Tiểu viên mãn của cảnh giới Hậu Thiên là do vận may của cậu ấy, nhưng chuyện của tôi chưa đến lượt người khác quyết định, kể cả gia chủ cũng không có quyền ra lệnh cho tôi!”
Vấn Hựu toát mồ hôi lạnh, anh ta biết mình đã vi phạm điều cấm kỵ của Cửu gia. Anh ta liếʍ môi, giọng nói trở nên cứng ngắc: “Cửu gia, tôi biết sai rồi, tôi xin hứa sẽ không tái phạm.”
Bùi Dập Nam giơ tay chỉ thẳng vào Vấn Nghiêu và Vấn Hựu: “Hai người đều là tâm phúc của tôi. Những gì Vấn Nghiêu đang có, sau này chắc chắn Vấn Hựu cũng sẽ có được.”
Vấn Hựu thình lình ngẩng đầu, ánh mắt lộ vẻ bất an, anh ta sốt ruột giải thích: “Cửu gia, tôi không có ý đó! Tu vi của A Nghiêu bây giờ cao hơn tôi, suy xét đến an toàn của cậu thì cậu ấy thích hợp tháp tùng cậu hơn tôi, chứ tôi tuyệt đối không dám có ý đồ gì khác!”
Bùi Dập Nam mỉm cười, ánh đèn đường vàng ấm rọi lên gương mặt đẹp như tranh vẽ của anh, càng làm nổi bật những đường nét tinh xảo trên gương mặt ấy.
Anh nói với giọng nhẹ nhàng: “Tôi không nghi ngờ lòng trung thành của anh. Chuyện này kết thúc ở đây là được rồi.”
Kiếp trước, Vấn Hựu và Vấn Nghiêu đã hi sinh để bảo vệ nhà họ Bùi, bởi vậy anh sẽ không bao giờ nghi ngờ lòng trung thành của họ, anh chỉ bất mãn với chuyện họ dám tự ý quyết định mà không hỏi ý kiến của anh thôi.
Thấy Cửu gia không muốn tiếp tục đề tài này nữa, Vấn Hựu siết chặt tay thành nắm đấm: “Vâng, Cửu gia.”
Bùi Dập Nam ôn hòa nói: “Tôi sẽ không thất hứa với anh. Cho dù vì sự an toàn sau này của tôi, tôi cũng sẽ không để cho anh giậm chân mãi ở tu vi hiện tại. A Nghiêu may mắn hơn anh một chút, nhưng anh cũng không kém cạnh cậu ấy là bao. Đây chỉ là vấn đề thời gian mà thôi. Vì vậy, anh hãy kiên nhẫn và chờ đợi cơ hội tới.”
Vấn Hựu không dám tranh cãi nữa, vội cung kính nói: “Tất cả đều nghe theo lời căn dặn của Cửu gia.”
Bùi Dập Nam ngoái đầu lại nhìn khu rừng phía sau: “Đi tìm Baylor đi. Tôi không nghe thấy tiếng sủa của nó nữa.”
“Vâng.”
Vấn Hựu đứng dậy, nhanh chóng chạy vào rừng tìm.
Bây giờ chỉ còn lại Vấn Nghiêu đang quỳ trên mặt đất, Bùi Dập Nam cúi mặt nhìn anh ta, đôi mày nhíu lại vì nghi hoặc.
Anh vuốt cằm đăm chiêu, sau đó chợt hỏi: “A Nghiêu, sau chuyện hôm nọ, cơ thể cậu có gì khác lạ không?”
Vấn Nghiêu chớp mắt, ngơ ngác lắc đầu: “Mọi chuyện đều ổn cả. Sau khi tu vi đột phá, sức mạnh và tốc độ của tôi gia tăng đáng kể.”
Bùi Dập Nam cau mày hỏi tiếp: “Cậu không cảm thấy sức mạnh toàn thân hỗn loạn, trong người lúc nóng lúc lạnh?”
Vấn Nghiêu hơi căng thẳng, thành thật lắc đầu: “Không có ạ.”
“Hừm…”
Bùi Dập Nam rầu rĩ. Nghe chú Đức nói, Vấn Nghiêu đã tranh thủ thời điểm anh dung hợp với Xích Ngọc Tinh Tủy để hấp thụ chút linh lực còn sót lại từ Xích Ngọc Tinh Tủy, từ đó đạt được cấp độ Tiểu viên mãn của cảnh giới Hậu Thiên. Bùi Dập Nam không hiểu tại sao nhiệt độ cơ thể mình không những không giảm mà thỉnh thoảng còn cảm thấy như bị lửa thiêu, nhưng khi hỏi Vấn Nghiêu thì cậu ta lại trả lời là không có vấn đề gì, chuyện này khiến anh rất bối rối. Phải chăng sức mạnh của Xích Diễm Liệt Quyền quá lớn nên quá trình tôi luyện xương cốt đã để lại di chứng?
Trước khi Bùi Dập Nam tìm được lời giải cho vấn đề, Vấn Hựu đã dẫn Baylor đang sủa inh ỏi ra khỏi khu rừng.
Bùi Dập Nam ngước mắt nhìn người thanh niên đang quỳ dưới chân mình, nói: “A Nghiêu, đứng dậy đi.”
“Vâng, thưa Cửu gia.”
Vấn Nghiêu đứng dậy, ngẩng đầu nhìn về phía phát ra tiếng động, thấy anh nuôi của mình và Baylor từ trong rừng đi ra. Baylor lao ra khỏi rừng, nhìn thấy chủ mình đang ngồi trên ghế, nó vui mừng chạy về phía chủ.
Bùi Dập Nam không muốn bị nó đâm nữa, bèn quát: “Baylor, dừng lại!”
Baylor lập tức ngoan ngoãn ngồi xổm dưới chân anh. Nó cao hơn một mét, dù ngồi xổm vẫn cao gần bằng Bùi Dập Nam đang ngồi đó.
Bùi Dập Nam xoa đầu Baylor rồi nói với Vấn Hựu và Vấn Nghiêu: “Mấy ngày nữa, tôi sẽ bế quan một thời gian, đến lúc đó tôi sẽ giao cho hai người một nhiệm vụ.”
Vấn Hựu cùng Văn Nghiêu lẳng lặng chờ đợi chỉ thị tiếp theo.
Bùi Dập Nam cụp mắt, giấu đi vẻ dịu dàng trong ánh mắt. Giọng điệu anh nhẹ nhàng hơn rất nhiều: “Đi tìm một nữ minh tinh tên là Nguyễn Khanh Khanh, rồi thông qua cô ta tìm một người phụ nữ tên là Kiều Lạc Yên. Nếu tìm được người luôn thì tốt, còn không thì hai người cử người theo dõi Nguyễn Khanh Khanh hai tư trên hai tư giờ cho tôi.”
Vấn Hựu và Văn Nghiêu đồng thanh: “Vâng, Cửu gia.”
Kiếp trước, nhà họ Bùi không tìm được xuất thân của Kiều Lạc Yên, nhưng họ phát hiện rằng cô có một người bạn tên Nguyễn Khanh Khanh, là nữ minh tinh nổi tiếng hoạt động trong giới giải trí. Bùi Dập Nam hi vọng có thể lần theo manh mối từ người phụ nữ tên Nguyễn Khanh Khanh này để tìm được bà La Sát kia.
Trong lúc ba người nói chuyện, trời bắt đầu lất phất mưa phùn. Bùi Dập Nam vuốt nước đọng trên mặt và ngước nhìn những hạt mưa màu bạc thấp thoáng dưới ngọn đèn đường. Sắc mặt anh sa sầm như thể phong ba bão táp sắp tới, bầu không khí xung quanh anh chợt trở nên lạnh lẽo trong nháy mắt.
Thấy vậy, Vấn Hựu thận trọng nói: “Cửu gia, trời mưa rồi, chúng ta về nhà nhé?”
Đôi mắt của Bùi Dập Nam thoáng lộ vẻ căm hận. Anh cúi đầu nhìn Baylor đang ngồi xổm bên cạnh.
“Gâu gâu gâu!” Baylor thình lình sủa vang, sau đó lao vào lòng Bùi Dập Nam và không ngừng dụi đầu vào ngực anh.
Bùi Dập Nam cảm nhận được Baylor đang muốn an ủi mình nỗi oán hận trong lòng dần lắng xuống, anh nói với Vấn Hựu: “Anh đi lấy ô đi.”