Trọng Sinh: Cửu Gia Sủng Ái Nhóc Con Huyền Môn

Chương 7: Muốn bảo vệ nhà họ Bùi, bắt buộc phải đặt chân vào giới cổ võ

“N ói vớ vẩn gì đấy!”Bùi Dập Nam không nhìn A Hựu và Tiểu Kiều nữa, khóe môi giật giật.

Sau khi hai người họ bước lại gần, anh nói với A Hựu ngay trước mặt Tiểu Kiều: “Anh muốn thu xếp cho cô ấy thế nào tùy anh, cô ấy muốn sống hay chết, muốn đi hay ở tùy cô ấy. Từ nay về sau, cô ấy là người tự do.”

Vấn Hựu ngớ ra trong giây lát, không hiểu anh nói vậy là có ý gì. Tuy nhiên, anh ta vẫn bình tĩnh gật đầu và dìu Tiểu Kiều đi tiếp.

Đi được vài bước, gương mặt nghiêm nghị của Vấn Hựu bỗng lộ vẻ khó xử. Cửu gia bảo cứ mặc cô bé này tự lực cánh sinh, tức là anh không có ý định qua lại với đối phương, thế thì anh ta phải thu xếp cho cô bé ở chỗ nào đây, dù gì cũng không thể bỏ mặc người ta giữa đường giữa chợ được.

Trong lúc Vấn Hựu còn đang phân vân nên làm thế nào, Tiểu Kiều nheo mắt nhìn về phía hai người đàn ông có ngoại hình và khí chất xuất chúng đang đứng trước cửa sàn đấu, ánh mắt vốn lạnh nhạt hờ hững của cô có gì đó là lạ.

Bùi Cửu gia từng bao nuôi cô một thời gian, song bọn họ chưa bao giờ tiếp xúc với nhau. Trước kia, khoảng cách gần nhất giữa hai người bọn họ là từ võ đài đến khán đài. Đêm nay, cô bị người ta hãm hại nên mới thua trận đấu, có điều đó là do cô cố tình làm vậy.

Từ lâu, cô đã muốn rời khỏi The Top, dù biến thành con tốt thí, hay biến thành đồ chơi cho giới thượng lưu vẫn hơn bán mạng ngày này qua ngày khác. Thế rồi, Bùi Cửu gia đột nhiên đưa cô ra khỏi sàn đấu ngầm, hơn nữa cũng chẳng đòi hỏi gì ở cô, tuy rằng hành động của anh đã gây xáo trộn kế hoạch tiếp theo của cô nhưng cũng giúp cô bớt được kha khá phiền phức.

Tiểu Kiều nhìn Bùi Cửu gia đăm đăm, mãi đến khi đối phương nhìn về phía cô mới rời mắt.

Hút thuốc xong, Thẩm Văn Huyên khoác vai Bùi Dập Nam đi về phía bãi đỗ xe.

Bùi Dập Nam hỏi bâng quơ: “Ông có biết một cô gái tên Kiều Lạc Yên không?”

“Kiều Lạc Yên?”

Thẩm Văn Huyên nhíu mày, đăm chiêu nghĩ ngợi, sau đó lắc đầu: “Chưa nghe bao giờ, tiểu thư nhà nào thế?”

Bùi Dập Nam đáp: “Cô ấy không xuất thân từ danh môn vọng tộc mà là cổ võ giả, lai lịch bí ẩn, là một cô gái xinh đẹp nhưng lòng dạ rất độc địa.”

“Thú vị vậy?” Nghe thế, Thẩm Văn Huyên hào hứng hẳn.

Thấy anh ta rục rịch như thể chuẩn bị tán tỉnh người ta, Bùi Dập Nam cốc đầu anh ta một cú, động tác không quá mạnh, không vượt quá giới hạn đùa giỡn.

Bùi Cửu gia nghiêm mặt cảnh cáo: “Đừng nghĩ lung tung, ông mà dính dáng đến cô ấy là chết bất đắc kỳ tử luôn đấy.”

Anh nói vậy cũng không sai, người bình thường mà dám đυ.ng đến bà La Sát thì nhẹ cũng tàn tật, nặng thì mất mạng.

Thẩm Văn Huyên không cãi lại mà cười hỏi: “Ông nói thế tôi càng tò mò hơn. Ông gặp người đẹp ở đâu vậy, kể tỉ mỉ tôi nghe xem nào?”

Bùi Dập Nam lườm anh ta, nghiêm nghị nói: “Người này rất quan trọng đối với tôi, ông nhờ người hỏi thăm thử xem, nếu tìm được cô ấy thì cũng đừng đυ.ng đến.”

“Thì ra là đối tượng mà ông nhắm, ông phải nói ngay từ đầu chứ.”

Thẩm Văn Huyên đùa: “Tôi biết mà, không được mập mờ với vợ bạn. Ông cứ yên tâm đi, tôi tuyệt đối không ra tay với cô ấy đâu.”

“Cảm ơn.” Bùi Dập Nam không muốn bị gặng hỏi thêm nên cũng không phản bác.

Sau khi đi đến bãi đỗ xe, anh bước chậm lại. Anh không biết xe của mình đang đỗ ở đâu, buộc phải đợi Thẩm Văn Huyên dẫn đường. Thấy được chiếc xe quen thuộc, Bùi Dập Nam thở phào nhẹ nhõm. Anh lấy chìa khóa xe ra khỏi túi rồi vẫy tay chào tạm biệt Thẩm Văn Huyên.“Tôi đi trước đây, có gì sẽ gọi cho ông sau.”

Thẩm Văn Huyên cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay và dặn dò: “Khuya rồi, dù đường vắng thì ông cũng lái từ từ thôi.”

“Biết rồi.”

Bùi Dập Nam mở khóa và ngồi vào xe. Một giây sau, chiếc siêu xe lao vυ't đi, để lại một đám mây bụi mù mịt đằng sau.

Thấy Bùi Dập Nam ngông nghênh như vậy, Thẩm Văn Huyên giơ ngón giữa: “Ông đấy, dám cho tôi hít khói!”

Bùi Dập Nam không nghe thấy tiếng mắng của Thẩm Văn Huyên. Anh muốn lái với tốc độ cao nhất để giải tỏa nỗi phẫn nộ và đau thương trong lòng, để vơi đi cảm giác không cam tâm đè nén bấy lâu, khiến lửa giận lúc nào cũng sôi sục trong anh.

Cảnh tượng người thân liên tục chết thảm trong kiếp trước đến nay vẫn còn rõ mồn một trước mắt anh. Mỗi lần nghĩ đến những gì đã xảy ra lúc ấy, trái tim anh lại đau như thắt, đau đến nỗi thân hình run rẩy, cả đôi tay đang siết chặt vô lăng cũng run theo.

Dù lái xe trong trạng thái kích động đến vậy, Bùi Dập Nam vẫn về đến nhà an toàn. Lúc này đã khuya, nhưng biệt viện nhà họ Bùi vẫn đèn đuốc sáng trưng. Anh vẫn còn người nhà chong đèn đợi anh về, dẫu về muộn đến mấy cũng có ánh đèn soi sáng đường về nhà cho anh.

Bùi Dập Nam không xuống xe ngay, anh ngả người lên lưng ghế và nhắm mắt lại, tâm trạng thả lỏng. Dường như tiếng mưa rơi nặng hạt ngày hôm ấy vẫn còn quanh quẩn bên tai anh, mùi hôi thối của con ngõ nhỏ hòa quyện với mùi máu tươi tanh nồng vẫn còn lởn vởn quanh chóp mũi.

Anh vẫn chưa thể quên cảm giác tuyệt vọng khi chờ đợi cái chết trong cô độc cũng như căm ghét sự yếu đuối của bản thân. Anh không thể tâm sự với ai về mối thù hận và nỗi bi thương trong lòng mình.

Nhớ lại khoảnh khắc lâm chung kiếp trước của mình làm Bùi Dập Nam cảm thấy khó thở. Anh siết chặt vô lăng, há to miệng thở hổn hển.

Anh biết Kiều Lạc Yên đã hứa sẽ nhặt xác cho mình thì chắc chắn sẽ giữ đúng lời, sở dĩ nhờ Thẩm Văn Huyên tìm kiếm cô là vì kiếp trước cô từng có ơn với mình, hơn nữa mỗi khi nghĩ đến cô là lòng anh lại có một cảm xúc lạ thường, không thể diễn tả thành lời. Tuy vậy, anh dứt khoát bỏ qua cảm xúc bất thường ấy, cho rằng mình chỉ muốn tìm cô để trả ơn mà thôi.

Tạm thời, anh cũng không vội báo thù, vì anh vẫn còn năm năm nữa.

Nhà họ Bùi cần nghỉ ngơi lấy sức, tranh thủ nâng cao bản lĩnh và thế lực của mình rồi mới tính đến kế hoạch tiếp theo được. Những kẻ rắp tâm hãm hại nhà họ Bùi sớm muộn gì cũng phải trả giá đắt.

Bùi Dập Nam không thể hiểu nổi tại sao trong kiếp trước đối tác và bạn bè thân hữu của nhà họ Bùi lại trơ mắt nhìn nhà họ suy sụp, thậm chí còn có nhiều kẻ tiểu nhân thừa nước đυ.c thả câu, trong khi nhà họ Bùi vẫn luôn đối đãi chân thành với những người đó.

Xưa nay, nhà họ Bùi luôn tôn trọng người khác, chưa bao giờ lấy tiền tài và quyền lực chèn ép ai, ấy thế mà cuối cùng lại bị bao người phản bội. Có thể thấy, đừng bao giờ tin tưởng bất kỳ ai ngoài người nhà. Quan trọng là phải biết tự lực cánh sinh, vì chỉ có tiền tài, quyền lực và thực lực bản thân mới đáng tin.

Bùi Dập Nam siết tay thành nắm đấm, sau đó mệt mỏi day trán.

Kiếp này, nếu anh muốn bảo vệ nhà họ Bùi thì bắt buộc phải đặt chân vào giới cổ võ! Đôi mắt Bùi Dập Nam sáng quắc, tràn đầy kiên nghị.

Vì người nhà, vì những người đang phụ thuộc vào nhà họ Bùi, anh sẽ phá vỡ tình thế bế tắc hiện tại trước khi nguy cơ ập đến, sẽ mở ra một con đường máu cho nhà họ Bùi xông lên.

Bùi Dập Nam thở dài và bước xuống xe, chầm chậm đi vào trong nhà. Có lẽ vì quá kích động khi sắp được gặp lại người thân nên anh mấy lần suýt bước hụt.

Nghe động tĩnh, một người đàn ông lớn tuổi có mái tóc hoa râm, mặc áo ngủ màu lam từ trong nhà đi ra. Thấy Bùi Dập Nam đã về, ông mỉm cười hiền từ.

“Tiểu Cửu gia, cậu đã về.”

Nhìn thấy ông, khóe mắt Bùi Dập Nam chợt đỏ hoe: “Chú Đức…”

Nghe anh nghẹn ngào, Lâu Đức Phong biến sắc. Ông hớt hải rảo bước đến bên cạnh Bùi Dập Nam, đỡ lấy thân hình loạng choạng chực ngã của anh và lo lắng hỏi: “Tiểu Cửu gia làm sao vậy? Có ai bắt nạt cậu à?”

Vừa dứt lời, ông đã thấy đó là chuyện không tưởng. Cửu thiếu gia là ông trời con trong nhà, được cả nhà thương yêu chiều chuộng hết mực, muốn gì được nấy, đi đâu cũng được người khác nịnh bợ lấy lòng, trêu vào Cửu thiếu gia khác nào kiếm chuyện với nhà họ Bùi, ai dám?