Trọng Sinh: Cửu Gia Sủng Ái Nhóc Con Huyền Môn

Chương 6: Gặp nhau mà chẳng biết nhau, cứ thế đi lướt qua nhau

Bùi Dập Nam liếc Trần Dục An với vẻ miệt thị, khóe mắt đỏ vằn tơ máu. Anh thấp giọng cảnh cáo: “Sống ở đời phải tự biết mình là ai, đừng rớ vào thứ không thuộc về mình.”Nói rồi, anh hất cằm ra hiệu cho vệ sĩ A Hựu. Khi A Hựu bước lại gần, anh lạnh lùng ra lệnh: “Anh đi thanh toán chi phí mua đứt trận đấu của Tiểu Kiều tại The Top đêm nay đi. Hôm nay cô ấy bị thương khá nặng, thu xếp ổn thỏa cho cô ấy rồi tiện thể hẹn ông chủ giấu mặt của sàn đấu này gặp tôi một chuyến, bảo đối phương rằng tôi có một vụ làm ăn muốn bàn.”

Bùi Dập Nam quyết định đã giúp người thì giúp cho trót, bèn làm tương tự như kiếp trước để Tiểu Kiều có thể triệt để rời khỏi The Top.“Vâng, thưa Cửu gia!”

A Hựu cung kính khom lưng với Bùi Dập Nam rồi đi xuống tầng dưới.Trần Dục An vẫn còn tức giận, không ngừng chửi bới tục tĩu, đại ý yêu cầu Bùi Cửu gia giao Tiểu Kiều cho mình, đừng làm sứt mẻ tình nghĩa nhiều năm nay giữa hai người bọn họ.T

hẩm Văn Huyên thấy Trần Dục An quá ồn ào, bèn túm cổ áo gã ta, bực bội hỏi: “Tiểu Cửu gia, có thể tống cái thằng này ra ngoài được không?”

Bùi Dập Nam thản nhiên sửa sang ống tay áo rồi hờ hững nói: “Ném hắn ra đi. Từ nay về sau, chỗ nào có tôi thì không được có mặt hắn.”

“OK.”

Thẩm Văn Huyên không quan tâm vì sao Bùi Dập Nam lại mua Tiểu Kiều, dứt khoát lôi Trần Dục An xuống tầng dưới, mặc gã ta chửi bới ầm ĩ.

Bùi Dập Nam đứng ở đầu cầu thang nhìn xuống Tiểu Kiều đứng giữa võ đài, dù thua trận hay là thoát được trận đấu sinh tử thì cô vẫn rất bình tĩnh.

Người khác không biết, nhưng Bùi Dập Nam rất rõ, trận đấu võ đài đêm nay chính là cái bẫy Trần Dục An giăng ra và đợi Tiểu Kiều sa lưới. Trần Dục An muốn đích thân báo thù, muốn chà đạp sự kiêu ngạo khắc sâu trong xương cốt Tiểu Kiều.

Nói đến ân oán giữa Tiểu Kiều và Trần Dục An, thật ra cũng chẳng có gì ghê gớm, chẳng qua là dạo trước cô lỡ tay hủy hoại món đồ chơi mà gã ta ưa thích. Trần Dục An vô cùng hài lòng về cô gái kia, nhưng còn chưa chơi chán thì cô ta đã bị Tiểu Kiều đánh cho bầm dập mặt mũi trong một trận đấu, khiến cho ngoại hình bị tổn thương.

Cô gái kia cũng là võ sĩ của The Top. Bùi Dập Nam nhớ mình có xem trận đấu giữa cô ta và Tiểu Kiều, thành thật mà nói thì anh không thấy ưu điểm gì của cô ta, dù là ngoại hình hay thực lực.

Phát hiện có người nhìn mình, Tiểu Kiều ngẩng đầu lên, ánh mắt lộ vẻ sắc bén. Khoảnh khắc ánh mắt cô và Bùi Dập Nam giao nhau, dường như có tia lửa lóe lên. Tiểu Kiều nhìn người đàn ông đứng trên khán đài với vẻ dò xét, gương mặt trẻ con của cô lộ vẻ hung dữ, tựa như một chú sói con giơ nanh múa vuốt khi có kẻ xâm phạm lãnh địa của mình.

Bùi Dập Nam nhướn mày, nhẹ nhàng mỉm cười ra vẻ trêu tức. Cô đâu phải sói con chứ, rõ ràng là một chú mèo con còn chưa dứt sữa.

Anh không có ấn tượng gì về gương mặt của Tiểu Kiều, trước kia quyết định bao nuôi cô cũng chỉ vì thấy cô quá gầy gò, trông thật đáng thương, một nguyên nhân khác là vì lối đánh liều mạng và tàn nhẫn của cô trên võ đài.

Kiếp trước, sau khi đưa Tiểu Kiều ra khỏi The Top, anh cho cô một khoản tiền rồi để cô đi, và không bao giờ gặp lại. Có điều, Trần Dục An biết chuyện anh để Tiểu Kiều đi thì tiếp tục tìm cô gây chuyện, không biết nên khen gã ta kiên trì hay ngu ngốc.

Bùi Dập Nam rời mắt khỏi võ đài và đi xuống cầu thang bên trái. Kiếp này, anh chỉ quan tâm một chuyện là giải cứu nhà họ Bùi, quyết không làm chuyện thừa thãi. Anh sẽ mặc cho hết thảy sự việc tiếp tục diễn ra như kiếp trước, chỉ khác một điều, kiếp này bảo vật của nhà họ Bùi sẽ không bị kẻ khác nhòm ngó. Anh sẽ lợi dụng món bảo vật bị mọi cổ võ giả tranh giành kia để đưa nhà họ Bùi đi lêи đỉиɦ cao.

Bùi Dập Nam vừa xuống đến tầng dưới thì chạm mặt với A Hựu và Tiểu Kiều. A Hựu hành động thật nhanh, chưa bao lâu đã đưa được Tiểu Kiều rời khỏi võ đài rồi.

Trọng tài cũng đi tới, tươi cười chào hỏi Bùi Dập Nam. Gã ta khom lưng cúi đầu, giọng điệu tràn đầy nịnh nọt: “Bùi Cửu gia, tuy rằng về sau Tiểu Kiều không còn là võ sĩ của The Top nữa, nhưng nếu cô ta có gì khiến anh không hài lòng thì anh có thể trả cô ta về cho chúng tôi bất cứ lúc nào, chúng tôi sẽ dạy cho cô ta phải hiểu chuyện.”

Bùi Dập Nam lạnh lùng nói: “Đã là người của tôi thì không phiền The Top phải lo.”

Anh thẳng thừng từ chối, thái độ hết sức kiêu ngạo. Từ đầu chí cuối, anh không hề nhìn Tiểu Kiều lần nào. Anh ung dung đi lướt qua Tiểu Kiều và A Hựu.

Mái tóc ngắn rối bời khiến Tiểu Kiều trông khá chật vật, thân hình gầy gò nhỏ thó, gương mặt không đủ xinh đẹp để thu hút người khác phái, cũng chẳng có sự tươi trẻ lẽ ra phải có ở độ tuổi này. Trông cô giống như một đứa con trai miệng còn hôi sữa vậy.

Tiểu Kiều có thể cảm nhận được bầu không khí lạnh lẽo xung quanh người đàn ông vừa đi lướt qua. Cô bình tĩnh nhìn theo bóng lưng anh, đôi mắt đỏ ngầu lộ vẻ hoang mang và phức tạp.

Bùi Dập Nam đi ra cửa thì thấy Thẩm Văn Huyên đang đứng đó, mắt nhìn về phía trước. Anh cũng nhìn theo hướng đó, thì ra là vệ sĩ nhà họ Trần đang đưa Trần Dục An lên xe. Gã ta vẫn còn hùng hổ lắm, đúng là một kẻ mất não.

Nghe tiếng bước chân sau lưng, Thẩm Văn Huyên móc gói thuốc lá ra khỏi túi áo, ngậm lấy một điếu rồi chìa gói thuốc trước mặt Bùi Dập Nam. Anh ta lúng búng hỏi: “Rốt cuộc đêm nay đã xảy ra chuyện gì vậy? Sao tự dưng ông lại làm khó dễ thằng nhãi Trần Dục An kia?”

Thẩm Văn Huyên hiểu rõ tính tình Bùi Dập Nam, tuy ngày thường anh có vẻ ngang tàng nhưng ít khi thực sự nổi giận. Nếu ghét ai, anh sẽ xa lánh đối phương chứ không bao giờ cậy quyền thế của nhà họ Bùi mà chèn ép người khác, càng không bao giờ chủ động ra tay.

Bùi Cửu gia là một quý tộc điển hình, kiêu ngạo nhưng cũng rất phong độ, anh khinh thường hành vi dùng bạo lực làm nhục người khác.

Bùi Dập Nam kẹp một điếu thuốc giữa hai ngón tay, hơi cụp mắt để che giấu nỗi căm hận trong ánh mắt, hờ hững nói: “Thấy hắn chướng mắt, thế thôi.”

Thẩm Văn Huyên mồi bật lửa rồi giơ đến trước mặt Bùi Dập Nam và khuyên: “Dạo này thằng nhãi đó ngông cuồng lắm, không nên trêu vào thì hơn. Thà đắc tội quân tử chứ đừng đắc tội tiểu nhân, Trần Dục An là tiểu nhân điển hình đấy.”

Bùi Dập Nam ngậm điếu thuốc vào miệng rồi cúi người sát ngọn lửa xanh lam lập lòe của chiếc bật lửa để châm thuốc, sau đó rít một hơi. Đoạn, anh vỗ vai Thẩm Văn Huyên rồi chậm rãi nhả khói.

Anh không nói gì, gương mặt tuấn tú lộ vẻ trầm ngâm.

Cái se lạnh của gió đêm thổi vào mặt, ánh đèn rực rỡ trước mắt, và cả cảnh vật xung quanh, hết thảy đều rất chân thật và quen thuộc đối với anh. Nicotin ngấm vào phổi đem đến cảm giác thoải mái và hưng phấn trong chốc lát ngắn ngủi.

Bùi Dập Nam siết chặt chiếc điện thoại trong túi quần và chậm rãi nhả khói. Anh nghiến chặt răng, vẫn chưa thể nào bình tĩnh trở lại.

Thẩm Văn Huyên huých nhẹ vai anh, tò mò hỏi: “Đang nghĩ gì thế?”

“Không có gì.” Bùi Dập Nam lại rít một hơi thuốc, sau đó vứt điếu thuốc hút dở xuống đất rồi dùng chân dập tắt.

Anh xoa xoa đôi mắt mỏi mệt, chợt nghe sau lưng có tiếng bước chân. Anh ngoái đầu lại, thì ra là A Hựu dìu Tiểu Kiều đi tới. Thấy thế, Thẩm Văn Huyên huýt sáo: “Ái chà chà!”

Anh ta liếc xéo Bùi Dập Nam bằng ánh mắt chế nhạo rồi mở miệng trêu: “Sao nào, suy nghĩ thông suốt rồi nên muốn chấm dứt hai mươi tám năm giữ mình trong sạch hả?”