Bùi Dập Nam cố kiềm nén nỗi thương tâm, bằng không chỉ e cảm xúc của anh sẽ bùng nổ. Anh nắm tay Lâu Đức Phong và hỏi bằng giọng khàn khàn: “Chú Đức, bố cháu đâu?”
Lâu Đức Phong tạm thời gác lại nghi ngờ và nói: “Tối nay lão gia đau chân nên gọi y quan trong Nội các đến khám.”
Nghe tin bố mình còn sống, Bùi Dập Nam run run mở miệng: “Cháu đi gặp bố đây…”
Nói rồi, anh gấp gáp chạy lên cầu thang. Bùi Dập Nam vẫn còn nhớ như in, sau khi bố anh mất được bốn năm, nhà họ Bùi mới bắt đầu có chiều hướng suy tàn. Sở dĩ nhà họ Bùi luôn được người khác hết lòng nịnh hót, đến bốn gia tộc cổ võ lớn cũng không dám tùy tiện đắc tội không chỉ vì nhà bọn họ có quyền có thế mà còn vì tình nghĩa giữa ông Bùi với giới cổ võ nhiều năm nay.
Thế nhưng, sau khi gia chủ Bùi Quận rút lui khỏi Nội các vì lí do sức khỏe, tiếng nói của ông càng ngày càng mất trọng lượng trước mặt tám gia tộc lớn.
Mấy năm nay, Bùi Quận ở nhà dưỡng bệnh, đầu năm ngoái bắt đầu đi đứng khó khăn, dần dà hành động bất tiện, đến nay đã bệnh liệt giường, hàng đêm thường mất ngủ vì đau đớn. Cả nhà họ Bùi cho rằng gia chủ vất vả nhiều năm nên sức khỏe mới sa sút không phanh.
Sau khi ông mất, đám tiểu nhân kia mặc sức hoành hành, mãi đến lúc ấy cả nhà mới biết ông bị trúng độc chứ không phải bị bệnh. Đến tận lúc chết, Bùi Quận cũng không biết nguyên nhân chân chính dẫn đến cái chết của mình.
Bùi Dập Nam còn một người anh ruột là Bùi Bách Sùng, năm nay ba mươi tám tuổi, là người thừa kế của dòng chính nhà họ Bùi.
Sau khi Bùi Quận nghỉ hưu, Bùi Bách Sùng nối tiếp bố mình bước vào Nội các, tuy không có tiếng nói bằng bố nhưng cũng đủ sức chèo chống gia tộc bằng bản lĩnh của mình.
Không đầy một năm sau khi gia chủ Bùi Quận qua đời, người thừa kế Bùi Bách Sùng cũng bị ám sát. Lâu Đức Phong là cao thủ cảnh giới Hậu Thiên, cấp độ Tiểu viên mãn, từng là cận vệ của Bùi Quận, về sau trở thành quản gia nhà họ Bùi.
Sau khi gia chủ Bùi Quận qua đời, Lâu Đức Phong tiếp tục bảo vệ nhà họ Bùi, sự hiện diện của ông khiến không ít kẻ phải kiêng dè. Tiếc thay, kiếp trước ông vì bảo vệ Bùi Bách Sùng mà bị một đám cao thủ cổ võ bao vây và rồi hi sinh oanh liệt.
Chú hai của Bùi Dập Nam phụ trách quản lí ngân sách của Nội các, đây vốn là một vị trí quan trọng và có quyền lực rất lớn. Kiếp trước, sau khi nhà họ Bùi suy tàn, ông bị các thành viên khác trong Nội các cô lập, cuối cùng phải từ chức và quay về tiếp quản cơ nghiệp của gia tộc, không lâu sau thì lâm bệnh nặng và qua đời.
Bùi Tử Kiềm, con trai út chú hai, kiếp trước đắc tội nhà họ Tạ, gia tộc xếp chót trong số bốn gia tộc cổ võ lớn. Anh ta gây tai nạn trong lúc đua xe, khiến vị thiên tài tu luyện của nhà họ Tạ bị liệt toàn thân. Tuy nhà họ Tạ vô cùng đau lòng trước kết cục thảm khốc của thiên tài ấy nhưng vì nhà họ Bùi bồi thường một khoản kếch xù nên bọn họ không sát hại Bùi Tử Kiềm mà chỉ đưa anh ta vào tù.
Cô của Bùi Dập Nam làm dâu nhà họ Tạ, vì hai nhà trở mặt nên cuộc sống của bà tại nhà chồng cũng chẳng dễ dàng gì, cuối cùng đành li hôn và dẫn theo con cái ra nước ngoài.
Sau khi nhà họ Bùi sụp đổ, số ít con cháu còn sống sót đều trốn ra nước ngoài và được chú ba của Bùi Dập Nam định cư ở nước ngoài cưu mang. Tuy cuộc sống tại nước ngoài không thể ngợp trong vàng son như lúc còn ở trong nước nhưng ít ra bọn họ có thể sống yên bình trong quãng đời còn lại.
Gia tộc họ Bùi đồ sộ là thế, vậy mà kiếp trước kẻ chết người bị thương, con cháu điêu tàn, Bùi Dập Nam phải giao bảo vật nhà mình cho kẻ thù mới có thể đổi lấy đường sống cho những người còn lại. Tiếc thay, Bùi Cửu gia, con trai út nhà họ Bùi, vẫn không tránh được kết cục bị ám sát.
Nay biết tin bố mình vẫn còn sống, những người thân khác trong nhà cũng chưa rơi vào tình thế ngặt nghèo, Bùi Dập Nam không kích động sao được.
Sau khi trải qua cảm giác tuyệt vọng và bất lực cùng cực, cũng như nỗi đau như xé nát tim gan khi phải trơ mắt nhìn người thân chết thảm, anh rất cần được người nhà an ủi.
Thấy Bùi Dập Nam loạng choạng chạy lên cầu thang, Lâu Đức Phong vội vàng đuổi theo. Tốc độ của ông chẳng giống một ông già sáu mươi tuổi chút nào, thoạt trông còn nhanh nhẹn hơn cả thanh niên. Lâu Đức Phong gọi với theo: “Tiểu Cửu gia, cậu chạy chậm thôi, y quan vẫn đang khám cho lão gia, cậu có lên đó cũng chưa vào gặp lão gia được đâu.”
Trong đầu Bùi Dập Nam lúc này chỉ có một suy nghĩ duy nhất, đó là người nhà mình vẫn còn sống, làm sao có thể nghe lọt tai lời Lâu Đức Phong nói.
Lên đến tầng hai, anh thấy một người đàn ông trung niên mặc áo Đường trang xách hòm thuốc từ trong phòng bố mình đi ra.
Thấy anh, ông ta hơi khom lưng, cung kính chào hỏi: “Chào Tiểu Cửu gia.”
Nhìn thấy người này, ánh mắt Bùi Dập Nam toát lên sát khí, cơn khát máu ẩn sâu trong lòng đột ngột dâng trào, không sao kiềm chế được. Anh chỉ hận không thể gϊếŧ chết đối phương ngay lập tức.Lâu Đức Phong đuổi đến nơi, thấy y quan Tô Diệp đứng trước cửa phòng gia chủ thì mỉm cười, gương mặt hầu như không có nếp nhăn: “Y quan Tô, lão gia nhà tôi thế nào?”
Năm nay Tô Diệp mới bước qua tuổi năm mươi nhưng thoạt trông còn già nua hơn cả Lâu Đức Phong, gương mặt không chỉ nhăn nheo mà còn có đốm đồi mồi.
Ông ta là người có quyền hành tối cao về y tế trong Nội các, có trách nhiệm chăm sóc sức khỏe cho các thành viên Nội các cùng với người nhà của bọn họ, chỉ nghe lệnh Đại tiên sinh của Nội các. Có thể mời ông ta đến khám là một bằng chứng cho địa vị của nhà họ Bùi cũng như sự ưu ái của Đại tiên sinh đối với nhà bọn họ.
Tô Diệp mỉm cười với Lâu Đức Phong và nói: “Bùi gia chủ đã khá hơn nhiều, bây giờ ông ấy vừa mới ngủ. Nếu không có việc gì quan trọng thì tốt nhất là đừng làm phiền ông ấy, khó khăn lắm ông ấy mới có một giấc ngủ ngon.”
Nghe vậy, Lâu Đức Phong tươi cười mừng rỡ: “Tốt quá, để tôi thu xếp cho người đưa y quan Tô về Thần Cung.”
Thần Cung là dinh thự dành cho người cầm quyền đương nhiệm của Nội các. Thân là y quan có địa vị cao nhất, lúc nào Tô Diệp cũng phải túc trực bên cạnh Đại tiên sinh.
Tô Diệp khẽ gật đầu rồi xách hòm thuốc đi về phía Lâu Đức Phong. Lúc đi ngang qua Bùi Dập Nam, ông ta nhìn anh bằng ánh mắt chứa đựng ý cười.“Tiểu Cửu gia, sắc mặt cậu có vẻ không được tốt, nên nghỉ ngơi nhiều một chút.”
Bùi Dập Nam cố kiềm chế không ra tay gϊếŧ chết đối phương, nhưng anh không cách nào điềm nhiên mỉm cười được, chỉ có thể nhìn ông ta chằm chằm bằng ánh mắt tối tăm.
Anh lạnh lùng nói: “Tôi biết rồi.”
Tô Diệp không chỉ là người phụ trách mảng y tế trong Nội các mà còn là tâm phúc của Đại tiên sinh. Ai mà ngờ ông ta lại đóng góp công sức không nhỏ trong việc kéo nhà họ Bùi xuống vực sâu, chưa kể còn hại vô số thành viên quan trọng của các gia tộc lớn ở thủ đô chết dần chết mòn. Ông ta chính là một trong những quân cờ chủ chốt của kẻ chủ mưu hãm hại nhà họ Bùi hòng thâu tóm quyền lực.
Trai cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi, kẻ chủ mưu tốn bao công sức để đạt được mục đích nhưng cuối cùng lại bị nhà họ Đoàn nẫng tay trên.
Kiếp trước, nhà họ Đoàn được trời phù hộ, cuối cùng giành được vị trí vinh quang tối cao.
Tô Diệp dường như không phát hiện ra lửa giận và ác ý của Bùi Dập Nam nên vẫn tươi cười hiền hòa với anh, sau đó đi theo Lâu Đức Phong xuống tầng dưới.