Trên võ đài, cô gái áo đen với khóe môi rỉ máu chợt nhìn quanh khán đài và bắt gặp ánh mắt sâu thẳm của Bùi Cửu gia đang ngồi ở tầng trên. Cô gái áo đen là Tiểu Kiều, võ sĩ được Bùi Dập Nam bao nuôi ở The Top. Cô có mái tóc ngắn tũn, để lộ gương mặt bê bết máu. Nhìn vào thân hình gầy gò của cô, người ta hoàn toàn không tưởng tượng nổi vì sao cô gái nhỏ nhắn này có thể bộc phát sức chiến đấu mạnh mẽ đến vậy trong những trận tranh tài trước đó.
Nhân lúc Tiểu Kiều mất tập trung vì nhìn Bùi Dập Nam, đối thủ của cô tranh thủ giáng một đòn ngay mặt cô.
“Rầm” một tiếng, Tiểu Kiều bị đánh ngã xuống sàn. Đối thủ thừa thắng xông lên, toan đè lên người cô, muốn dứt điểm trận đấu.
Tiểu Kiều nằm rạp dưới sàn võ đài, phun ra một búng máu. Cô ra sức lắc đầu, nhác thấy đối thủ đang lao đến, cô lập tức né tránh bằng một tốc độ phi thường.Dù Tiểu Kiều đã tránh kịp, khán giả vẫn không chịu yên. Đoán chừng cô sắp thua trận, tiếng chửi rủa không ngớt vang lên khắp cả hai khán đài tầng trên và tầng dưới.
“Họ Kiều kia! Cút xuống đi!”
“Đả Hắc quyền! Mẹ kiếp!”
“Tiểu Kiều, đánh cô ta đi! Đánh đi! Đánh chết cô ta đi!”
Những tiếng chửi rủa tục tĩu ấy khiến Bùi Dập Nam nhíu mày, anh không nhìn lên võ đài nữa mà lặng lẽ liếc Trần Dục An ngồi trong góc.
Gã ta đang ôm một người phụ nữ và cười đùa tí tởn, ánh mắt lộ vẻ gian xảo.
Thi đấu có thắng có thua, Bùi Dập Nam không bận tâm Tiểu Kiều thua đẹp hay thua thảm. Điều khiến anh bận tâm là những gì đang diễn ra giống hệt với những sự kiện từng phát sinh trong ký ức xa xôi của mình. Xem ra, anh đã quay lại thời điểm năm năm trước khi nhà họ Bùi sụp đổ thật rồi.
Bùi Dập Nam nhìn Trần Dục An chằm chằm, nhẹ nhàng liếʍ răng nanh bên trái, đôi môi mỏng khẽ nhếch thành một đường cong dữ tợn. Anh nói: “Người của tao làm gì đến lượt mày nhòm ngó!”
Giọng anh trầm thấp như tiếng đàn cello, nghe rất êm tai.
Bùi Dập Nam không biết tại sao mình lại quay về quá khứ, cảnh tượng trước mắt khiến anh cảm thấy kích động và phấn khích, máu nóng trong người như sục sôi đòi được báo thù, hết thảy làm anh không cách nào bình tĩnh được.
Nỗi căm hận và phẫn nộ dâng trào trong lòng anh, chiếm lấy đầu óc anh, hai tay dần siết lại thành nắm đấm.
Giờ phút này, chỉ có máu tươi mới có thể xoa dịu sự điên cuồng trong anh. Anh không cần biết rốt cuộc mình đã sống lại hay là chỉ nằm mơ, hiện giờ anh chỉ muốn nghiền nát kẻ thù dưới lòng bàn chân, để bọn chúng phải chịu mối nhục nhã gấp trăm gấp nghìn lần những gì nhà họ Bùi phải gánh chịu.
Kiếp trước, anh đã vì Tiểu Kiều mà nảy sinh xung đột với Trần Dục An trong đêm nay. Đến lúc nhà họ Bùi sụp đổ, nhà họ Trần ra sức tát nước theo mưa, là một trong những kẻ ra tay tàn nhẫn nhất.
Trần Dục An nào biết Bùi Dập Nam đang nghĩ gì, chẳng những thế còn lên tiếng kɧıêυ ҡɧí©ɧ: “Cửu gia, anh muốn lật lọng à? Chẳng qua là một con ả thôi, tôi cũng chẳng báu bở gì.”
Phép khích tướng bằng cách trào phúng đặc biệt có hiệu quả đối với một Bùi Cửu gia đang phẫn nộ như bây giờ. Bùi Dập Nam đứng dậy và lao về phía đối phương. Anh túm tóc Trần Dục An rồi đập đầu gã ta vào chiếc bàn kính trước mặt thật mạnh, cánh tay nổi gân xanh vì dùng sức.“Rầm!”
Dường như Bùi Dập Nam đã dùng hết sức lực cho cú đập này, trán Trần Dục An chảy máu ròng ròng.
“Mẹ kiếp! Bùi Dập Nam, mày điên rồi!”
Trần Dục An ngây người trước đòn tấn công bất ngờ của Bùi Dập Nam, đầu gã đau nhói, sờ lên trán thì thấy tay mình bê bết máu. Gã bịt chặt vết thương, thân hình run bắn vì giận dữ, ánh mắt tràn đầy thù hận.
Bùi Dập Nam vẫn không buông Trần Dục An, trái lại còn lôi gã ta đến trước mặt mình và nở nụ cười khát máu.
Anh nhìn chằm chằm vào đôi mắt phẫn nộ của Trần Dục An, lạnh lùng gằn giọng: “Mày đang dạy đời tao đấy à?”
Tuy lớp con cháu trẻ tuổi nhà họ Bùi chẳng có ai nên thân, nhưng chú hai của Bùi Dập Nam đang nắm giữ một vị trí quan trọng trong Nội các, đó là quản lí ngân sách, có thể tác động đến kinh tế của các gia tộc khác.
Có tiền mua tiên cũng được, ông bà dạy cấm có sai. Từ giờ đến lúc nhà họ Bùi sụp đổ còn đến năm năm nữa, Bùi Cửu gia vẫn có quyền ngang ngược càn rỡ. Huống chi, xưa nay anh không có thói quen nén giận.Bùi Dập Nam vỗ mặt Trần Dục An, lạnh lùng nói: “Đừng tưởng nhà họ Trần chúng mày được nhà họ Đoàn, một trong bốn gia tộc cổ võ lớn chống lưng cho, thì có thể muốn gì được nấy. Hôm nay, dù tao có ném xác mày xuống biển đi nữa, bọn họ cũng không dám làm gì tao đâu!”
Ánh mắt lạnh băng của Bùi Dập Nam cùng với khí thế sắc bén của anh làm Trần Dục An sợ chết khϊếp, khó chịu đến ngạt thở.
Gã cố nén sợ hãi, mạnh miệng quát lớn: “Mẹ kiếp! Bùi Dập Nam, mày điên rồi! Mày chẳng qua là hạng rác rưởi chỉ biết chơi bời phá phách, có bản lĩnh gì mà lên mặt với tao? Nhà họ Trần dù gì cũng có vài cổ võ giả đang tu luyện, chị tao còn là thiếu phu nhân nhà họ Đoàn đấy. Hôm nay mày dám đυ.ng đến tao, ngày mai nhà họ Đoàn sẽ tới cửa hỏi tội mày cho mà xem!”
Nãy giờ Thẩm Văn Huyên vẫn luôn ngồi trên sô pha hóng trò hay, nhưng nghe Trần Dục An chửi bới gay gắt như thế, sắc mặt anh ta chợt sa sầm.
Thẩm Văn Huyên đứng dậy, bước về phía bọn họ và lạnh lùng cảnh cáo: “Trần Dục An, ăn nói đàng hoàng một chút đi!”Bị Trần Dục An mắng, Bùi Dập Nam cũng không nổi giận. Anh không muốn nhiều lời mà thay vào đó dùng hành động để chứng minh cho đối phương thấy mình không hề sợ hãi.
“Rầm!” Trán Trần Dục An nện xuống mặt bàn kính lần nữa.
“Rầm! Rầm! Rầm!” Bùi Dập Nam nện thêm sáu bảy lần nữa cho hả giận, sau đó mới ngừng tay. Anh buông Trần Dục An xuống sàn rồi đạp mạnh lên mặt gã.
“Thằng khốn, tao sẽ gϊếŧ mày!”
Bị làm nhục như vậy, Trần Dục An giận sôi máu, nỗi đau đớn thể xác lúc này chẳng là gì so với cơn phẫn nộ trong tâm hồn.
Bùi Dập Nam nheo mắt lại, ánh mắt toát lên vẻ thù hận đáng sợ.
Anh cất lời châm chọc: “Ông đây chưa chết đâu, mày đang ở trước mặt tao mà còn dám phách lối à?”
Vẻ mặt Bùi Cửu gia hết sức điên cuồng, khí thế của anh khiến người ta phải khϊếp đảm, đâu còn hình tượng hào hoa phong nhã mọi khi.
Thẩm Văn Huyên thấy tình hình không ổn bèn mở miệng khuyên nhủ: “Cửu gia, bỏ đi, thằng nhãi này dù gì cũng là người nhà họ Trần, chúng ta không nên dây vào lũ tiểu nhân này làm gì.”
Bùi Dập Nam nhấc chân lên khỏi mặt Trần Dục An, rút một tờ khăn giấy trên bàn rồi chầm chậm lau sạch vết máu lấm tấm trên tay.
Xong xuôi, anh liếc Thẩm Văn Huyên và bảo: “Văn Huyên, ông sai người ném thằng khốn đê tiện này ra ngoài đi!”
Thẩm Văn Huyên biết chuyện này đến đây xem như xong, anh ta tặc lưỡi một tiếng rồi đi đến bên cạnh Trần Dục An, đích thân túm cổ áo gã lôi ra ngoài.
“Bùi Dập Nam, tao nhất định sẽ gϊếŧ mày! Mày là đồ rác rưởi! Thằng khốn!”
Bị lôi đi xềnh xệch, Trần Dục An gân cổ gào rống, trước khi ra khỏi cửa còn không quên đe dọa.
Bùi Dập Nam vứt tờ khăn giấy vừa dùng lên bàn, nghe đối phương dọa dẫm cũng chỉ nhếch mép cười nhạt. Anh sẽ không lặp lại vết xe đổ của bản thân. Lần này, anh sẽ không để đám người kia có cơ hội xâu xé nhà họ Bùi. Vừa rồi, sở dĩ anh không ném Trần Dục An xuống biển chẳng qua là không muốn kinh động thế lực đứng đằng sau nhà họ Trần mà thôi.