Cùng lúc đó, trận đấu trên võ đài đã xác định được thắng bại, võ sĩ tên Tiểu Kiều đã thua.“Thang Tiểu Ngải! Cục cưng của anh! Anh yêu em!”
“Tiểu Ngải tuyệt quá!”
“Tiểu Ngải yêu dấu! Bé cưng của anh, anh yêu em!”
“Tiểu Ngải trâu bò lắm! Ông đây thắng cược rồi, ha ha ha!”
Một phần khán đài điên cuồng gào thét, hô vang tên của nữ võ sĩ áo đỏ.
Tất nhiên, tâm trạng những người đã đặt cược cho Tiểu Kiều càng kích động hơn, ai nấy mặt mày suy sụp, không ngừng chửi bới cực kỳ khó nghe. Nghĩ đến chuyện sắp sửa diễn ra ngay sau đó, Bùi Dập Nam nheo mắt lại. Thấy Thẩm Văn Huyên sắp kéo Trần Dục An đến cầu thang dẫn xuống tầng dưới, anh gọi: “Văn Huyên, đợi đã!”
Thẩm Văn Huyên khựng lại, ngoái đầu nhìn Bùi Dập Nam với vẻ khó hiểu. Bùi Dập Nam đi đến bên lan can khán đài, chống tay lên lan can và nhìn chằm chằm Tiểu Kiều đang nằm trên võ đài với thân hình bê bết máu.
Một lúc lâu sau, anh lạnh lùng lên tiếng: “Sắp tới trận đấu sinh tử của Tiểu Kiều rồi, đợi khi nào kết thúc hẵng tống cổ thằng chó chết này ra khỏi đây.”
Nghe vậy, Thẩm Văn Huyên bật cười và ném Trần Dục An vào trong góc. Sợ Trần Dục An tiếp tục làm ầm ĩ, anh ta còn vẫy người đàn ông mặc trang phục đen đang tựa vào cây cột chạm khắc theo phong cách La Mã gần đó.“A Hựu, anh lại đây trông chừng thằng này.”
Người đàn ông kia nghe vậy liền đứng thẳng dậy. Anh ta có thân hình cao lớn và rắn rỏi, mặt mày nghiêm nghị. Anh ta nhìn Bùi Dập Nam đang đứng bên lan can, thấy anh gật đầu thì mới lên tiếng: “Vâng, thưa Thẩm thiếu gia.”
Toàn thân người đàn ông áo đen tên A Hựu này toát lên vẻ nguy hiểm, nếu ở đây có cổ võ giả nào ắt sẽ nhận ra người này là một cổ võ giả có tu vi đạt đến cảnh giới Hậu Thiên.
Trong khi đó, trên võ đài, võ sĩ thắng trận Thang Tiểu Ngải nằm đè lên người Tiểu Kiều, giơ tay chào hỏi khán giả, đắm chìm trong vinh quang thắng lợi thuộc về mình. Lợi dụng góc khuất tầm nhìn từ khán đài, cô ta âm thầm véo thịt trong đùi Tiểu Kiều. Đó là nơi đặc biệt nhạy cảm, chỉ cần véo nhẹ cũng có thể khiến người ta đau đến méo mặt.
Tiểu Kiều cắn răng chịu đau, không lên tiếng. Cô lạnh lùng nhìn Thang Tiểu Ngải trừng trừng bằng cặp mắt đỏ ngầu, gương mặt bê bết máu lộ vẻ khinh thường, khóe môi khẽ nhếch như đang cười nhạo.
Ánh mắt cô nhìn Thang Tiểu Ngải cứ như đang nhìn một kẻ thua cuộc.
Ánh mắt ấy khiến Thang Tiểu Ngải bị chọc giận, cô ta véo mạnh hơn, lần này Tiểu Kiều không thể không rên khẽ.
Thang Tiểu Ngải cười đắc ý, sau đó khom người thì thầm bên tai Tiểu Kiều bằng giọng điệu hống hách: “Tiểu Kiều, mày chỉ có thể sống như một món đồ chơi của đàn ông mà thôi, mày sẽ chết mục xác ở nơi này mãi mãi!”
Hôm nay là trận đấu cuối cùng của hai người họ tại The Top. Người thắng sẽ có một sân khấu rộng lớn hơn, rất có thể sẽ thành con bài đắc lực của tổ chức đứng đằng sau The Top, thậm chí nếu may mắn còn có cơ hội quen biết với giới quý tộc. Đó là nấc thang lên thiên đường, là cơ hội mà rất nhiều thành viên trong tổ chức ao ước cả đời cũng không có được.
Trái lại, người thua trong trận đấu đêm nay rất có thể sẽ thành một món đồ chơi đẹp đẽ trong tay kẻ khác, mỗi ngày ngủ trên giường một người đàn ông khác nhau, chỉ có thể dựa dẫm vào đàn ông để sống lay lắt qua ngày.
Dẫu bị Thang Tiểu Ngải đè trên người, Tiểu Kiều vẫn bình tĩnh nhìn cô ta, hoàn toàn không có vẻ suy sụp và yếu thế thường thấy ở người thua cuộc. Cô nhìn thoáng qua gương mặt đắc ý của Thang Tiểu Ngải, lạnh nhạt nói: “Tao sẽ gϊếŧ mày.”
Đôi mắt hung ác như chó sói kia khiến người khác phải rùng mình, có cảm giác mình sắp bị cô ăn tươi nuốt sống.
Gương mặt xinh xắn như búp bê của Thang Tiểu Ngải lộ vẻ hoảng sợ, cả hai người họ đều biết điều gì đã dẫn đến thắng lợi của cô ta đêm nay. Trước trận đấu, có người cho Thang Tiểu Ngải một lọ thuốc có thể hạ gục cả cao thủ cổ võ giả, cô ta bèn rót thứ này vào chai nước của Tiểu Kiều, tiếc là Tiểu Kiều chỉ mới uống một ngụm đã phát hiện nước uống có vấn đề nên không đυ.ng tới nữa. Dù vậy, thứ thuốc kia vẫn phát huy tác dụng.
Tuy giở thủ đoạn trơ tráo nhưng Thang Tiểu Ngải vẫn là kẻ thắng trong đêm nay. Cô ta cố trấn tĩnh rồi hất cằm ngạo nghễ và nhếch mép với vẻ trịch thượng: “Mày không có cơ hội ấy đâu.”
Thấy trọng tài sắp đi tới, Thang Tiểu Ngải cúi người, gằn giọng bên tai Tiểu Kiều: “Có biết tại sao mày không có cơ hội không? Vì Trần thiếu gia sẽ bắt mày phải sống như một con chó, mày sắp rơi vào địa ngục rồi!”
Trần thiếu gia chính là Trần Dục An, kẻ vừa bị Bùi Cửu gia dùng gót giày đè nghiến xuống đất. Ở The Top, không ai không biết chuyện Tiểu Kiều đắc tội Trần thiếu gia. Nay Tiểu Kiều thua trận, với tính hẹp hòi nhỏ mọn của Trần Dục An, thể nào gã ta cũng sẽ hành hạ cô đến chết. Nghĩ đến cảnh ngộ thê thảm mà đối thủ một mất một còn sắp gặp phải, gương mặt xinh xắn của Thang Tiểu Ngải nở nụ cười hả hê. Bao năm qua, cô ta luôn bị Tiểu Kiều áp đảo, cuối cùng cũng có dịp báo thù.
Gương mặt vấy máu của Tiểu Kiều lạnh như băng, ánh mắt bừng bừng lửa giận, toát lên sát khí. Trên khán đài VIP, Bùi Dập Nam cuối cùng cũng tìm được điện thoại của mình trên sô pha. Anh tựa vào lan can và lướt điện thoại một lát nhưng chẳng thấy tin tức gì hữu ích, bèn cất điện thoại vào túi. Anh lơ đãng nhìn về phía võ đài, một lần nữa mắt chạm mắt với Tiểu Kiều.
Mặt mũi cô bê bết máu, khoảng cách lại quá xa, Bùi Dập Nam không thể nhận ra gương mặt thật của cô. Anh nhìn chằm chằm đôi mắt cô và nhíu mày, vẫn cảm thấy đôi mắt ấy rất quen thuộc, nhưng không sao nhớ được mình đã từng thấy đôi mắt hung ác như chó sói mà vẫn có nét ngây thơ kia ở đâu.
Tiểu Kiều nhìn Bùi Dập Nam vài giây, sau đó bình tĩnh nhìn đi nơi khác. Ánh mắt dò xét của đối phương khiến cô không quen.
Trên võ đài, trọng tài đi đến bên cạnh Tiểu Kiều và Thang Tiểu Ngải, kéo Thang Tiểu Ngải đứng dậy, giơ tay cô ta lên cao và lớn tiếng tuyên bố cô ta là người thắng trong trận đấu đêm nay. Tiếng hoan hô và tiếng chửi bới cùng vang lên, Thang Tiểu Ngải tươi cười rạng rỡ, sung sướиɠ đón nhận phần thưởng dành cho mình.
Trọng tài nháy mắt ra hiệu cho cô ta đi xuống võ đài, sau đó bước về phía Tiểu Kiều. Trước khi đi xuống, thấy Tiểu Kiều đang lau vết máu trên mặt, Thang Tiểu Ngải giơ ngón giữa với cô: “Chúc mày may mắn, ha ha ha!”
Trọng tài làm như không thấy, gã ta chỉ tay vào Tiểu Kiều và bình tĩnh nói: “Quý vị đều biết hôm nay là trận đấu cuối cùng của Tiểu Kiều. Để bày tỏ thành ý với các khách quý của The Top, đêm nay Tiểu Kiều sẽ có một trận đấu sinh tử, sau khi trận đấu kết thúc, dù thắng hay thua thì Tiểu Kiều cũng không còn là võ sĩ của The Top nữa. Quý vị biết quy tắc trò chơi rồi đấy, tiếp theo, xin mời quý vị đặt cược!”