Trọng Sinh: Cửu Gia Sủng Ái Nhóc Con Huyền Môn

Chương 2: Trùng sinh từ đống tro tàn

Tại sàn đấu ngầm The Top nằm ở ngoại ô thủ đô.

“Tiểu Kiều, dậy, dậy phản công đi chứ!”

“Mày có đánh nổi không đấy? Phản công cho tao!”

“Cái quái gì thế này! Mẹ nó! Tao đặt cược cả mớ tiền, không ngờ lại cược cho thứ rác rưởi!”

“Họ Kiều kia, cút xuống võ đài đi! Cút xuống ngay cho ông!”

Tại khán đài VIP, Bùi Dập Nam nhàn nhã ngồi trên sô pha, hai mắt nhắm chặt, ánh đèn mờ ảo nơi đây tôn lên các đường nét trên gương mặt đẹp như tranh vẽ của anh. Nghe thấy tiếng kêu gào giận dữ xung quanh, anh nhíu chặt mày, gương mặt lộ vẻ bực bội.

Tiếng la hét chửi rủa xung quanh càng lúc càng inh tai. Hàng mi dài của anh khẽ rung rinh, dường như anh sắp tỉnh giấc bất cứ lúc nào, cánh tay buông thõng bên người chợt giơ lên. Anh sờ soạng mấy vết đạn bắn trên ngực theo phản xạ, dường như ngực vẫn còn đau, nhưng chỉ sờ được một làn da phẳng lì, nóng hổi và dính dấp.

Bùi Dập Nam mở bừng mắt, lạnh lùng nhìn quanh một vòng. Cảnh tượng quen thuộc trước mắt khiến anh ngẩn người, nhất thời không cách nào suy nghĩ bình thường được.

“Cửu gia dậy rồi sao?” Một giọng nói ỏn ẻn vang lên bên tai.

Bùi Dập Nam chầm chậm quay đầu sang, đập vào mắt anh là một gương mặt xinh đẹp trang điểm rất đậm. Anh mạnh tay đẩy cô gái đang bám lấy cánh tay mình ra, không hề do dự.

“Á!”

Cô gái ăn mặc hở hang ngã bịch xuống đất, mấy chai rượu đã khui đặt trên bàn nghiêng ngả vì chấn động, rượu từ miệng chai ồng ộc chảy xuống mặt cô ta, rửa trôi lớp son phấn dày cộp trên đó. Lớp son phấn rẻ tiền trở nên lem luốc, khiến cô ta người chẳng ra người, ngợm chẳng ra ngợm, trông rất thảm hại.

Trước mặt Bùi Dập Nam có một thanh niên khá tuấn tú đang túm lấy dây đai võ đài, nghe thấy động tĩnh, anh ta chậm rãi ngoái đầu lại. Thấy Bùi Dập Nam đã mở mắt, anh ta nhướn mày và mỉm cười, sau đó cầm cốc rượu đi về phía anh. Khi đi ngang qua cô gái đang nằm sõng soài dưới đất, anh ta thậm chí chẳng buồn liếc đối phương lấy một lần. Từ thái độ khinh thường của anh ta, có thể thấy cô gái có thân phận thấp kém thế nào.

Thẩm Văn Huyên ngồi xuống bên cạnh Bùi Dập Nam rồi chỉ trỏ nữ võ sĩ tóc ngắn mặc áo đen trên võ đài, mở miệng phàn nàn: “Tiểu Cửu gia, lần này chúng ta thua rồi! Trước kia Tiểu Kiều đánh khá lắm, không hiểu sao đêm nay lại bị đối thủ áp đảo ngay thời điểm mấu chốt. Mấy triệu tiền cược xem như đi tong.”

Ánh đèn quá tối, vì vậy anh ta không để ý đến vẻ cứng đờ mất tự nhiên của Bùi Dập Nam.

Hai nữ võ sĩ mặc áo thi đấu màu đỏ và màu đen trên võ đài đang đánh nhau kịch liệt, xung quanh võ đài được trang hoàng theo tông màu tối, rất phù hợp với yếu tố bạo lực nơi đây.

Bùi Dập Nam có thể thấy được vẻ ủ rũ hoặc phấn khích của khán giả. Khung cảnh này quá quen thuộc, quen thuộc đến nỗi làm anh thấp thỏm bất an.

Thấy Bùi Dập Nam không trả lời, Thẩm Văn Huyên cũng không bận tâm. Anh ta cúi đầu nhìn cô gái đang run cầm cập dưới đất rồi nhếch môi cười nhạo: “Tưởng cô là người có chừng mực chứ, hóa ra cũng chỉ thế này. Thôi, mau cút đi!”

Cô gái đang run lẩy bẩy, nghe vậy lập tức đứng dậy. Cô ta quỳ xuống bên cạnh Bùi Dập Nam rồi gật đầu nói với Thẩm Văn Huyên bằng giọng điệu cảm kích: “Cảm ơn cậu Thẩm, cảm ơn Cửu gia!”

Dứt lời, cô ta sợ sệt đứng dậy rồi chạy trối chết lên cầu thang.

Sau khi cô ta đi rồi, Thẩm Văn Huyên liếc bạn mình và cười nhạo: “Tiểu Cửu gia giận à? Cô gái kia chắc mới đến nên chưa nắm rõ quy tắc, không thì chúng ta lên trên kia rửa tay nhé?”

Ai chẳng biết xưa nay Bùi Cửu gia luôn né tránh phụ nữ, đặc biệt là những nơi dơ bẩn thế này. Nếu bị những người phụ nữ khác chạm vào, anh sẽ sa sầm mặt, sau đó cật lực chà rửa da thịt.

Mở to mắt quá lâu, Bùi Dập Nam thấy hơi mỏi mắt, bèn chớp mắt vài lần và thả lỏng khớp hàm đang nghiến chặt. Anh lần tìm thứ gì đó trên người, đồng thời cất giọng khàn khàn: “Tôi không sao, chỉ hơi đau đầu thôi.”

Anh tìm mãi vẫn không thấy điện thoại đâu, tim chợt đập dồn dập, tâm trạng cũng trở nên nôn nóng.

Lúc này Thẩm Văn Huyên mới để ý đến sắc mặt tái nhợt của anh, bèn cau mày hỏi: “Ông tìm gì đấy?”

Bùi Dập Nam trả lời gọn lỏn: “Điện thoại.”

“Ông định gọi cho ai?” Thẩm Văn Huyên đặt cốc rượu trên tay xuống, rồi lấy điện thoại trong túi áo ra và đưa cho anh: “Dùng tạm của tôi đi này.”

Bùi Dập Nam khựng lại. Anh nhìn chằm chằm chiếc điện thoại trên tay bạn mình, do dự trong tích tắc rồi cầm lấy. Màn hình điện thoại sáng lên, hiển thị chính xác ngày giờ.

Tay Bùi Dập Nam run bắn, không sao kiềm chế được. Ngày tháng hiển thị trên điện thoại là năm năm trước khi anh chết!

Bùi Dập Nam lại sờ ngực, nơi đó không hề có vết đạn nào, cũng không chảy máu ròng ròng. Vậy là anh đã sống lại và quay lại năm năm trước? Hay là anh vừa gặp một cơn ác mộng?

Nếu đúng là vế trước thì quả thật không sao hiểu nổi, còn nếu là vế sau… Anh nghĩ mà rùng mình, vì anh vẫn nhớ như in từng sự kiện xảy ra trong vòng năm năm tới.

Bùi Dập Nam nhắm nghiền mắt, hi vọng làm vậy có thể giúp mình bình tĩnh lại phần nào sau cú sốc.

“Tiểu Cửu gia, ông làm sao vậy?”

Thẩm Văn Huyên càng nhìn càng cảm thấy Bùi Dập Nam có gì đó không ổn, sắc mặt lộ vẻ lo lắng và ngờ vực chứ không còn thư thái như lúc nãy. Anh ta vừa dứt lời, người đàn ông ngồi trong góc sô pha đã lên tiếng với giọng điệu gay gắt: “Thế nào, Tiểu Cửu gia muốn lật lọng à? Hôm nay anh đã thua thì phải tuân thủ giao hẹn, đưa Tiểu Kiều cho tôi.”

“Ồ!” Bùi Dập Nam còn chưa mở miệng, Thẩm Văn Huyên ngồi bên cạnh đã đáp trả: “Họ Trần kia, Tiểu Kiều là người của Cửu gia chúng tôi, vậy mà anh bảo đưa là đưa à? Mặt mũi anh cũng ghê gớm quá nhỉ!”

Nghe thấy những lời đối đáp quen thuộc giống hệt kiếp trước, Bùi Dập Nam đang thất thần bỗng lộ vẻ ẩn nhẫn, đôi mắt tối lại.

Người đàn ông ngồi trong góc tối tiếp tục gào thét ầm ĩ: “Chúng ta chơi ở đây đã lâu, ai mà chẳng biết quy tắc. Đêm nay là trận đấu cuối cùng của Tiểu Kiều, nếu cô ta thua thì phải rời khỏi The Top. Sàn đấu sẽ không cho phép cô ta rời khỏi đây một cách dễ dàng, không có cô gái nào có thể rời khỏi đây mà vẫn còn trong trắng cả, lẽ nào đêm nay Cửu gia muốn đích thân ra trận?”

Ai mà chẳng biết Bùi Cửu gia nổi danh ăn chơi trác táng, và cũng rất sành ăn chơi, có điều không bao giờ chạm vào phụ nữ, tuy rằng cũng từng chơi bời qua đường nhưng tuyệt đối không thực sự động chạm, đó là giới hạn của anh. Cũng vì thế mà nhiều người đoán già đoán non rằng Bùi Cửu gia bị yếu sinh lí, không thì làm sao có thể thờ ơ khi đối mặt với người đẹp chứ.

Nghe người đàn ông họ Trần kia la hét ầm ĩ, sắc mặt Bùi Dập Nam càng nhợt nhạt hơn. Cảnh tượng trước mắt không khác biệt là bao so với trí nhớ của anh về kiếp trước. Đầu óc rối bời, anh lơ đãng ngước nhìn võ đài và thấy nữ võ sĩ áo đen đang so găng với đối thủ.

Đôi mắt hung ác như chó sói của đối phương trông rất quen thuộc, dường như anh từng quen biết người này.