Em Gọi Ai Là Anh Yêu Vậy?!

Chương 13

Đây không chỉ là sự sỉ nhục đối với Xu, mà còn là sự nghi ngờ đối với thẩm mỹ của cậu.

Cậu đứng dậy, nghiêm túc đánh giá người đeo cà vạt màu hồng từ trên xuống dưới, ánh mắt dừng lại trên đôi chân đang lơ lửng của đối phương: "Tôi chỉ biết, nếu là Xu dựa vào cái bàn này thì chân chắc chắn sẽ chạm đất."

Mấy người xung quanh không nhịn được bật cười thành tiếng.

Cà Vạt Hồng sững người một lúc, sau khi phản ứng lại thì mặt đỏ bừng nhảy dựng lên khỏi bàn: "Cậu nói bậy!"

"Anh ta đẹp trai thì đã sao? Không phải là dựa vào khuôn mặt đó để dỗ dành fan nữ à, hơn nữa một tên hỗ trợ đánh vớ vẩn, có ích gì chứ."

"Lối chơi hỗ trợ tấn công kiểu đó đã lỗi thời từ lâu rồi, đợi anh ta hỗ trợ cho tôi, tôi nhất định sẽ dạy anh ta game phải chơi như nào."

Lời này nói ra nghe ngông cuồng vô cùng, nhưng những người khác đều không phản bác, phiên bản game cập nhật hết lần này đến lần khác, cho dù Tạ Tự có mạnh đến đâu thì cũng phải dựa vào xạ thủ mới có thể giành chiến thắng.

Tuy nhiên, Giang Thời lại như nghe được chuyện cười: "Ý cậu là cậu mạnh nhất hả? Vậy tại sao đánh trận thăng hạng lại phải tìm người chơi cùng? Mình thì chơi Miêu Mễ trốn sau lưng người khác."

Miêu Mễ là một vị tướng hỗ trợ yếu đuối trong [Tạo Thần], chiêu cuối có thể nhập vào người đồng đội, rất được phái nữ yêu thích.

Lời này khiến Cà Vạt Hồng chết lặng, buột miệng hỏi: "Sao cậu biết!"

Giang Thời lấy một viên kẹo bạc hà cứng trên bàn ném vào miệng, cắn vỡ kẹo bạc hà, giọng mang theo vẻ lạnh lùng: "Tìm người chơi cùng mà lại tìm tới trên đầu ba mình còn không biết à?"

Cà Vạt Hồng: "Cậu là [Không có việc gì thì đừng tìm đau khổ]?"

Lời vừa nói ra, ba người còn lại đồng loạt nhìn về phía Giang Thời, trong mắt đều là vẻ kinh ngạc.

Người chơi cùng này nổi tiếng là hung dữ, rất nhiều chiến đội đã thử liên lạc nhưng đều không thành công, không ngờ TLG lại mời được cậu.

Giang Thời nhìn phản ứng của bọn họ rồi gật đầu, đồng thời không quên chào mời khách: "Hoan nghênh mọi người đặt hàng, gặp nhau tức là có duyên, giá ưu đãi 199 một trận, đảm bảo thắng."

"Lần trước cậu chỉ lấy 88 mà!"

Giang Thời nghiêng đầu nhìn Cà Vạt Hồng: "Tôi không ngờ người đặt lại là cậu, nếu không tôi đã thêm một số 0 ở phía sau rồi~"

Kẻ nào dám công kích chồng cậu đều là kẻ thù hết!

Cà Vạt Hồng tức không chịu được, đang định nói gì đó thì Nguyên Dương đến.

"Mọi người nói chuyện vui thế?" Nguyên Dương đứng ở cửa: "Máy đã chuẩn bị xong, mọi người sẽ ghép đội với đội hai và thực tập sinh của chúng tôi, đánh 5V5, đấu hỗn loạn nhé."

"Tất nhiên, vị trí của mọi người sẽ luôn là xạ thủ."

Sau khi nói rõ luật, Nguyên Dương dẫn mọi người đến phòng tập luyện đã được chuẩn bị sẵn.

Với tư cách là chủ nhà, Nguyên Dương vừa đi vừa giới thiệu sơ lược về cấu trúc tòa nhà phụ của TLG cho bọn họ.

"Tầng một là nhà bếp và phòng khách, tầng hai là phòng tập luyện, tầng ba là khu vực nghỉ ngơi của các thành viên."

Đi được nửa đường, ở bên cạnh Giang Thời bỗng nhiên có người chen vào.

Cà Vạt Hồng hạ thấp giọng: "Một người chơi cùng như cậu sao lại đến TLG vậy?"

Giang Thời liếc cậu ta một cái: "Bớt xen vào chuyện của ba cậu đi."

Cà Vạt Hồng bị chọc tức đến mức mặt mày tái nhợt, nhưng vẫn cố nén cơn giận: "Tôi biết cậu không thích thi đấu chuyên nghiệp, như vậy đi, tôi chuyển cho cậu ba ngàn, lát nữa cậu nhường tôi một chút."

Tuy cậu ta ngông cuồng nhưng cũng biết rõ thực lực của Giang Thời, mấy người kia có lẽ cậu ta còn có thể đấu một trận, nhưng Giang Thời...

Cách chơi quỷ dị, di chuyển khó lường, nếu thực sự trở thành đối thủ thì cậu ta chỉ có nước bị hành cho tan nát.

Tuy nhiên, tất nhiên cậu ta sẽ không cho không tiền người khác như vậy.

Nếu cậu ta vào được TLG thì sớm muộn gì cũng tìm người xử lý cái tên chơi cùng này, báo thù việc tập thử hôm nay Giang Thời khiến cậu ta mất mặt.

Giang Thời nhướng mày, chậm rãi nói: "Tôi còn tưởng cậu rất ghét tôi, không ngờ bây giờ lại chủ động đưa tiền cho tôi?"

Cà Vạt Hồng thầm giật mình, tưởng suy nghĩ trong lòng đã bị nhìn thấu, nhưng ngay sau đó lại nghe thấy Giang Thời đổi giọng: "Thêm WeChat đi."

Cậu ta hơi thở phào rồi nhanh chóng chuyển tiền qua, nhưng Giang Thời lại không nhận, ngược lại gửi cho cậu ta một dấu hỏi chấm.

Người đeo cà vạt hồng còn tưởng vừa rồi nói chưa đủ rõ, nên liền gõ chữ nói lại cho cậu một lần nữa.

[Sớm muộn gì cũng xong: Lát nữa nếu chúng ta gặp nhau trong game tôi sẽ đánh tín hiệu cho cậu, cậu cứ giả vờ như đánh không lại tôi, nhường tôi chút, OK?]

[Sớm muộn gì cũng xong: Nhớ nhận tiền.]

Cậu ta vừa gửi tin nhắn xong, đột nhiên nhìn thấy người bên cạnh dừng bước.

Giang Thời ngẩng phắt đầu, hướng về phía trước gọi: "Anh Dương!"

Cà Vạt Hồng: "?"

"Cậu ta dùng tiền hối lộ tôi." Giang Thời đưa điện thoại cho Nguyên Dương, trên mặt cố ý lộ ra vài phần lúng túng: "Tôi không dám nhận ạ."

Nguyên Dương vừa nhìn thấy đoạn trò chuyện, mặt lập tức tối sầm lại: "TLG tuyệt đối không cho phép bất kỳ hành vi gian lận."

Thế là Nguyên Dương loại thẳng người này ra khỏi danh sách tập thử.

Trước khi đi, Cà Vạt Hồng vẫn còn đang ngơ ngác, nhìn Giang Thời đã tàng hình thành công với vẻ mặt khó tin.

Cậu ta bị gài bẫy rồi sao?

Giang Thời đội mũ tai thỏ màu hồng, che đi biểu cảm sau đó, rồi nghiêng đầu nhìn cậu ta, khóe miệng nhếch lên nụ cười chế giễu và ngạo mạn: "Ngu ngốc."

Xu sẽ không bao giờ chơi hỗ trợ cho cậu đâu.

*