Kết quả tập thử sẽ có sau một tuần.
Hôm đó Khương Lạc Lạc còn định đến tòa nhà phụ xem, nhưng lại bị Tạ Tự lôi thẳng về phòng tập luyện, bỏ lỡ buổi tập thử của Giang Thời và những người khác.
"Cái người tai thỏ đó thực sự là [Không có việc gì thì đừng tìm đau khổ] sao?" Khương Lạc Lạc đến giờ vẫn không dám tin.
Người đi rừng Du Hồi ngồi bên cạnh, lạnh nhạt nói: "Mùa giải sắp kết thúc rồi, nếu em mà không leo lên top mười đường giữa cả nước, xem anh Dương dạy dỗ em thế nào."
Khương Lạc Lạc nghe vậy rụt cổ lại: "Em cũng sắp tới rồi mà..."
Tuy nói vậy, cậu ấy vẫn ngoan ngoãn lấy tài khoản chính của mình ra để leo rank.
Sau khi đạt thứ hạng cao, thời gian ghép trận sẽ rất lâu.
Khương Lạc Lạc nhìn trái nhìn phải: "Đội trưởng với An sao vẫn chưa đến ạ?"
"Đội trưởng đang ở phòng họp với anh Dương để bàn về kết quả tập thử." Triệu Cửu giải thích: "An thì nói là không khỏe, đến muộn."
Khương Lạc Lạc lẩm bẩm: "Cũng hơn ba giờ chiều rồi, muộn của anh ấy là nửa đêm à?"
Mặc dù Nguyên Dương không nói rõ với bọn họ, nhưng ở chung lâu ngày, mọi người cũng dần cảm nhận được có điều gì đó không ổn, trước thềm trận chung kết trạng thái của An đã không còn ổn định, rất hay đi nghe điện thoại, còn xin nghỉ phép ra ngoài, đến lúc thi đấu chung kết lại càng khăng khăng làm theo ý mình, muốn thể hiện bản thân.
Sau trận đấu, ngoại trừ câu xin lỗi không mấy chân thành ra thì cậu ta không nói thêm gì nữa.
Không cùng bọn họ xem lại trận đấu, không cùng bọn họ luyện tập, chỉ livestream dỗ dành fan, rõ ràng là không còn tâm trí ở TLG nữa.
Trước đó Khương Lạc Lạc còn muốn đi hỏi An, nhưng Tạ Tự chỉ nói với cậu ấy một câu: "Không cần thiết, cũng không đáng."
Khương Lạc Lạc ủ rũ nhìn vị trí xạ thủ trống trơn, cúi đầu không nói gì.
Phía sau vang lên tiếng đẩy cửa, Tạ Tự đi vào.
Khương Lạc Lạc liền ngẩng đầu: "Đội trưởng, có kết quả rồi ạ?"
Tạ Tự kéo ghế ngồi xuống: "Ừm, là Giang Thời, ngày mai anh Dương sẽ thông báo cho cậu ta."
Mấy ngày trước đã bàn xong kết quả, hôm nay là văn bản của cấp trên gửi xuống, coi như là đã chốt hạ.
Giang Thời rất nổi bật trong buổi tập thử, tầm nhìn xuất sắc, kỹ năng thượng thừa, bộc lộ tiềm năng khiến Nguyên Dương đến giờ vẫn chưa khép miệng lại nổi.
Khương Lạc Lạc lập tức kêu rên thảm thiết: "Hu hu, sau này nếu em bị ám sát, tất cả mọi người đều phải chịu trách nhiệm đó!"
Tạ Tự dựa vào lưng ghế rồi hoạt động cổ tay một chút, lên tiếng: "Làm gì đến mức đấy? Nhìn cậu ta có vẻ dễ gần mà."
Lúc kết thúc buổi tập thử thì anh cũng ở tòa nhà phụ, Giang Thời còn rất lịch sự chào tạm biệt anh.
"Đội trưởng, có phải anh bị cái tai thỏ của cậu ta che mắt rồi không!" Khương Lạc Lạc khóc lóc thảm thiết: "Lúc em gọi cậu ta là nhóc tóc trắng, ánh mắt của cậu ta như muốn gϊếŧ người vậy!"
Lúc đó cậu ấy nổi hết da gà luôn.
May mà Tạ Tự xuất hiện, ánh mắt của nhóc tóc trắng mới dời đi chỗ khác.
"Không đúng, đội trưởng, có phải cậu ta là fan của anh không?" Khương Lạc Lạc nhớ lại cảnh tượng lúc đó: "Cậu ta nói chuyện với anh cứ ấp úng thế nào ấy."
Du Hồi nhìn chằm chằm vào máy tính của Khương Lạc Lạc, thật sự không nhịn được nữa, thay cậu ấy ấn xác nhận: "Suýt nữa là em bị đá khỏi đội rồi đấy."
"A! Em quên mất là đang ghép trận!" Lúc này Khương Lạc Lạc mới phản ứng lại, nhưng miệng vẫn khẳng định chắc nịch: "Dù sao thì, em cũng không thể nào hòa thuận với cậu ta được!"
Cậu ấy sẽ không bao giờ quên nỗi đau bị Giang Thời gϊếŧ đến 0-10 đâu.
Sau đó vừa quay đầu một cái, cậu ấy liền nhìn thấy ID của đồng đội trong game…
[Không có việc gì thì đừng tìm đau khổ]
Điều kinh khủng hơn là, mình lại chơi hỗ trợ!