Em Gọi Ai Là Anh Yêu Vậy?!

Chương 12

Hơn nữa, cậu đã đánh giá thấp sức ảnh hưởng của khuôn mặt này đối với mình, đôi môi mấp máy, bản luận văn đã viết trong đầu bỗng nhiên ngừng lại.

"Chào anh..."

Hai chữ nói ra một cách ngập ngừng, Giang Thời nghi ngờ lưỡi mình có phải bị gió thổi cho đông cứng rồi không.

Cậu cắn mạnh vào đầu lưỡi, những lời sau đó mới trôi chảy hơn: "Tôi tên là Giang Thời, rất vui được làm quen với anh."

Tạ Tự nhướn mày: "Giang nào?"

Hơi thở vừa mới thông của Giang Thời lập tức nghẹn lại, không phải anh nghĩ như vậy chứ?

Cậu livestream bằng tài khoản của ba Giang có đeo khẩu trang che mặt mà? Micro kém đến mức ngay cả Tử Trúc cũng không nghe ra giọng thật của cậu, sao Tạ Tự có thể liên tưởng được.

Dưới ánh mắt dò xét của Tạ Tự, ngón chân Giang Thời cuộn tròn lại, tai dần dần đỏ ửng, thậm chí cả đôi tai thỏ trên mũ cũng run lên.

Lúc Tạ Tự nhìn xuống tay cậu, Giang Thời lấy tốc độ cực nhanh nhét tay vào túi áo hoodie.

Hành động này chẳng khác nào bịt tai trộm chuông, điều quan trọng là chiếc áo hoodie màu hồng vốn dĩ phẳng phiu bỗng phồng lên một cục lớn ở phía trước, trông càng thêm ngu ngốc giữa đám người mặc vest thẳng thớm.

Giang Thời: ...

Ngay lúc Giang Thời đang nghĩ xem bây giờ quay người bỏ đi thì có thể vớt vát lại chút tôn nghiêm hay không, người trước mặt bỗng nhiên bật cười thành tiếng: "Tôi chỉ hỏi bâng quơ thôi."

"Đừng sợ."

Lời nói lấp lửng của Tạ Tự khiến Giang Thời càng căng thẳng hơn, cũng may có Nguyên Dương lên tiếng giải vây: "Em không có việc gì thì đừng chọc người ta."

Giang Thời gần như vùi đầu vào cổ áo, tai còn đỏ hơn cả đôi tai thỏ màu hồng trên mũ, Nguyên Dương cảm thấy nếu Tạ Tự hỏi thêm một câu nữa thôi, đứa nhỏ này có thể quay đầu bỏ chạy ngay lập tức.

Tạ Tự không phủ nhận cũng không khẳng định, chỉ miễn cưỡng nhường đường sang một bên, ra hiệu cho Nguyên Dương có thể dẫn người đi.

Lúc sắp bước vào tòa nhà phụ, Giang Thời nhịn không được quay đầu nhìn lại.

Trên con đường đó đã không còn bóng dáng của Tạ Tự nữa, lúc này tâm trạng cậu mới hoàn toàn bình tĩnh lại.

Chắc là không bị nhận ra đâu nhỉ?

"Cậu có lạnh không?" Nguyên Dương thấy cậu vẫn luôn đút tay trong túi thì ân cần hỏi: "Vừa nãy gió ngoài trời lớn lắm, mọi người vào phòng họp sưởi ấm một lát, để tôi đi bật điều hòa."

Giang Thời cúi đầu, phát hiện mình vì để làm phẳng chỗ phồng lên trên mặt túi nên vẫn luôn duy trì tư thế hai tay đan vào nhau và áp sát vào bụng, trông ngốc nghếch vô cùng.

Cậu rút tay ra: "Không lạnh lắm ạ, cảm ơn anh Nguyên."

Có lẽ là chưa hoàn toàn thoát khỏi tình huống xấu hổ vừa rồi nên Giang Thời vẫn cúi đầu, chỉ để lộ một bên gò má trắng nõn, màu tóc xám khói vốn dĩ trông rất phách lối nay lại trở nên dịu dàng, trông rất nhỏ bé và ngoan ngoãn.

Nguyên Dương đã xem qua hồ sơ, Giang Thời năm nay vừa tròn mười chín tuổi, nhỏ hơn Khương Lạc Lạc vài tháng.

"Vừa rồi Xu không có ý gì khác đâu, em đừng lo."

Anh ấy cũng không biết Tạ Tự bị sao lại đi dọa một cậu nhóc mới đến làm gì.

"Vâng, em biết ạ." Giang Thời gật đầu, không quên cười biết ơn với Nguyên Dương, lúm đồng tiền ngọt ngào bên má khiến người ta muốn tan chảy.

Nguyên Dương vẫn luôn bận tâm đến những thiếu niên nổi loạn kia, khi nhìn thấy Giang Thời ngoan ngoãn như vậy thì trong mắt cũng bất giác hiện lên nụ cười như một người ba hiền từ.

Tính cách của đứa nhỏ này trái ngược hoàn toàn với lối chơi của cậu, nếu vào đội của họ, không chỉ giỏi mà còn rất dễ quản lý nữa.

Nguyên Dương hoàn toàn bị Giang Thời qua mặt, anh ấy dẫn mọi người đến một phòng họp ở tòa nhà phụ: "Mọi người vào đây sưởi ấm tay chân chút nhé, tôi đi gọi người chuẩn bị máy, khoảng mười lăm phút nữa sẽ bắt đầu tập thử."

Nói xong, anh ấy vẫn không quên dặn riêng Giang Thời, nói trên bàn có đồ ăn vặt và trái cây, cứ ăn tự nhiên.

Nguyên Dương ưu ái Giang Thời như vậy, ba người còn lại đều nhìn thấy rõ ràng, nói không ghen tị là giả.

Nguyên Dương là huấn luyện viên kiêm quản lý của đội tuyển TLG, địa vị cao đến mức nào thì không cần phải nói.

Lần tập thử này, bề ngoài TLG nói là bổ sung nhân sự cho đội hai, nhưng Nguyên Dương lại đích thân đến để tiếp đón bọn họ, chứng tỏ lần tuyển chọn này rất có thể là cho đội chính, cho dù không được thì cũng là dự bị cho đội chính.

Mọi người đều có suy nghĩ riêng nhưng không ai thể hiện ra ngoài, ngược lại có người còn nhắc đến Xu mà họ mới gặp lúc nãy.

"Đó chính là tuyển thủ ngôi sao số một của làng thể thao điện tử mà mọi người hay nói đó sao?"

"Có phải fan hâm mộ đã dùng filter quá đà cho Xu rồi không?" Người kia đeo một cái cà vạt màu hồng, ngồi trên bàn và vắt chéo chân, giọng điệu có chút mỉa mai: "Tôi thấy nhan sắc cũng bình thường thôi."

Ban đầu Giang Thời định đưa tay lấy một viên kẹo, nghe lời người kia nói liền quay đầu lại: "Mắt cậu bị mù à?"