Hai người tiếp tục chơi game, còn livestream của Tiểu Hùng TV thì hơi chậm một chút, giờ mới hiển thị là kết thúc trận đấu, màn hình dừng lại ở khoảnh khắc Giang Thời gửi dấu hỏi chấm.
Ở một bên khác, trước màn hình có ba cái đầu đang chụm lại, ánh mắt đồng loạt nhìn về phía dấu hỏi chấm đầy vẻ mỉa mai và ngạo mạn kia.
Khương Lạc Lạc trợn tròn mắt: "Anh Cửu, anh chắc chắn đây là xạ thủ mà đội trưởng nhắm trúng sao?"
Đường trên của TLG, Triệu Cửu, nghiêm túc gật đầu: "Tối nay điện thoại của đội trưởng toàn xem phát lại trận đấu của người này, lúc anh đi ngang qua phòng trà nước còn nghe thấy đội trưởng thảo luận về cậu ta với anh Dương."
Vị trí xạ thủ của TLG luôn là điểm yếu từ trước đến nay, cho dù là đội hai hay là thực tập sinh đều không có hạt giống tốt nào, nếu không thì Nguyên Dương cũng sẽ không ra ngoài tìm người.
Khương Lạc Lạc nghe thấy câu trả lời của anh ta liền chán nản nằm úp sấp xuống bàn: "Em biết người này, có lần em đổi vị trí chơi xạ thủ, lúc cướp lính cấp cấp hai thì ngay lập tức bị cậu ta solo kill(*)."
(*) Solo kill: một mình hạ gục đối thủ mà không cần sự hỗ trợ từ đồng đội.
Lúc đó đồng đội nhao nhao an ủi, nói cậu ta đổi vị trí mà, nên không sao đâu, còn ở chat all thì bảo bên kia nương tay, để LeLe có chút trải nghiệm.
Lúc đó Khương Lạc Lạc còn đang sử dụng tài khoản thi đấu chuyên nghiệp mang tiền tố TLG, đang lúc cậu ta đang cảm động trước sự ấm áp của đồng đội xa lạ thì ...
[ Không có việc gì thì đừng tìm đau khổ ]: Tuyển thủ chuyên nghiệp?
[ Không có việc gì thì đừng tìm đau khổ ]: Nhìn ID của tôi đi.
Sau đó, ván ấy Khương Lạc Lạc bị đánh cho tan nát, 0-10, lập tức bị hệ thống phán là phá game, trừ mất mười mấy điểm uy tín.
Trải nghiệm này đã tạo thành bóng ma tâm lý nghiêm trọng cho Khương Lạc Lạc, phải xem livestream của Time mấy ngày liền mới lấy lại được tự tin.
Người đi rừng Du Hồi lên tiếng: "Cậu ta rất mạnh, có thể phối hợp ăn ý với đội trưởng đấy."
Triệu Cửu gật đầu: "Anh Dương cũng nói như vậy."
Khương Lạc Lạc thấy hai người chấp nhận nhanh như thế, liền nghiêm mặt nói: "Dù sao thì em tuyệt đối sẽ không chào đón tên sát thần này đâu!"
*
Buổi luyện tập thử diễn ra vào lúc chín giờ sáng thứ bảy, hôm đó đến TLG có năm người.
Giang Thời liếc mắt nhìn, phát hiện không phải tuyển thủ chuyên nghiệp thì cũng là streamer có chút tiếng tăm, chỉ có cậu là một người chơi vô danh tiểu tốt.
Hơn nữa bốn người còn lại đều mặc vest, cà vạt thắt vô cùng đẹp mắt chỉnh tề.
Giang Thời nhìn chiếc áo hoodie màu hồng phấn mà mình cố tình chọn để thể hiện sự ngoan ngoãn, mỉm cười.
Chết tiệt, người liên lạc với cậu có nói phải mặc đồ trang trọng đâu!
Bây giờ cậu là cái gì, bông hoa màu hồng xinh xắn nhú lên từ mảnh đất đen à?
Người đứng trước mặt Giang Thời bỗng dưng cảm thấy sau lưng hơi lạnh, bèn kéo kéo cà vạt một cách gượng gạo.
Xem ra bộ vest này vẫn chưa đủ ấm rồi.
TLG được chia thành tòa chính và tòa phụ, tòa chính là nơi hoạt động của các thành viên đội hình chính, tòa phụ là nơi của đội hai và thực tập sinh.
Lần tập thử này của bọn họ được tổ chức ở tòa phụ, trên đường bọn họ có đi ngang qua cổng tòa chính, Giang Thời nhìn thấy ở cửa có một cái đầu ló ra, còn che mắt, hé ngón tay nhìn trộm.
Giang Thời: "?"
Khương Lạc Lạc trợn to mắt dò trong số năm người, tay nắm chặt lấy cánh tay của Du Hồi: "Có phải người đi thứ hai không, trông hung dữ ghê gớm, vừa nhìn đã thấy khó gần rồi!"
"Không phải." Du Hồi nhịn đau ở cánh tay đang bị bóp chặt: "Anh đã xem ảnh rồi, là người đi cuối cùng."
Màu tóc rất nổi bật.
Khương Lạc Lạc nhìn về phía sau, chạm đúng ánh mắt không có cảm xúc gì của Giang Thời thì sợ cực kỳ, suy nghĩ trong lòng bật thốt ra: "Sát thần là chú thỏ trắng tai hồng á? !"
Nắm tay Giang Thời siết chặt.
Lúc này, một bàn tay vươn ra từ phía sau Khương Lạc Lạc, túm lấy cổ áo cậu ta: "Đứng thẳng lên."
"Còn nữa, nói chuyện phải lịch sự."
Có lẽ là do vừa mới ngủ dậy nên giọng Tạ Tự hơi khàn, trên vai khoác hờ chiếc áo đồng phục của TLG, bước ra ngoài chào hỏi mọi người: "Chào mừng mọi người đến với TLG, hy vọng sau này có cơ hội hợp tác."
Mọi người lần lượt gật đầu chào Tạ Tự.
Cách xử lý của Tạ Tự khiến Nguyên Dương thở phào nhẹ nhõm.
Anh ấy rất sợ ngày hôm sau sẽ xuất hiện tin tức tiêu cực về việc tuyển thủ TLG thiếu lịch sự, hống hách gì đó.
Đến lượt Giang Thời, nụ cười trên môi cậu gần như không thể giữ được nữa.
Mấy người phía trước cứ lề mề mãi, mặt cậu suýt nữa thì đông cứng trong gió lạnh luôn rồi.
Cậu ngẩng đầu lên ...
Đây là lần đầu tiên Giang Thời đối mặt trực tiếp với Tạ Tự, trong đôi mắt đen tĩnh lặng của đối phương loáng thoáng phản chiếu hình bóng của cậu.
Tim Giang Thời đập dữ dội một cách không kiểm soát.
Quả nhiên là cực phẩm!