Xuyên Nhanh: Tôi Diễn Pháo Hôi Đều Thành Bạch Nguyệt Quang

Chương 38

Cô đi đến sau lưng y, nhưng Lăng Uyên Bạch vẫn không hề quay đầu lại nhìn cô. Y đã nghe được hết những lời an ủi dịu dàng mà cô nói trong phòng bệnh lúc nãy rồi. Tô Khanh Mộng càng quan tâm đến Tô Tỉnh thì y càng dễ dàng khống chế cô, chỉ là, khi y nghe thấy giọng nói dịu dàng như tiếng mưa rơi rả rích trên hàng hiên kia, không hiểu sao lại cứ cảm thấy bực bội trong lòng.

“Tô Khanh Mộng.” Y nhìn về phía xa, nhưng lại gọi tên cô: "Tôi không phải nhà từ thiện, đừng để tôi chờ quá lâu.”

Y đã chán ngấy việc mỗi ngày phải nghe thấy Tô Khanh Mộng và Phương Mặc tình tứ với nhau, đặc biệt là những âm thanh ái muội khiến người ta nảy sinh vô số suy nghĩ sâu xa kia.

Tô Khanh Mộng cụp mắt, cười nhẹ hỏi: “Điều đàn anh Lăng quan tâm nhất là gì?”

Lăng Uyên Bạch đương nhiên sẽ không trả lời cô.

“Uyên Bạch——” Có người gọi Lăng Uyên Bạch, hai người đều nhanh chóng quay đầu lại. Ở đầu bên kia hành lang là một người phụ nữ, trông như đã ngoài ba mươi tuổi.

Bà ấy có một làn da mang màu trắng bệnh hoạn, mặc dù bà ấy đã trang điểm và tô son, nhưng vẫn không che giấu được khuôn mặt không có một chút máu của mình. Đôi mắt đan phượng đẹp đẽ hơi hơi xếch lên, nhưng không hề lộ vẻ hung dữ, trái lại, còn toát ra một nét quyến rũ mơ hồ——

Gương mặt của bà ấy trông giống hệt một người, không, phải nói ngược lại, gương mặt của Phương Mặc giống hệt bà ấy, đặc biệt là đôi mắt - không hề có chút khác biệt nào.

Bà chủ nhà họ Lăng - Diêu Gia.

Tô Khanh Mộng hồi tưởng lại cốt truyện một chút, đất diễn của bà Lăng - Diêu Gia này cũng không nhiều lắm. Về sau, khi Phương Mặc chính thức bước vào thương trường thì chủ yếu là đấu đá với Lăng Uyên Bạch và cha Lăng, mẹ con họ chỉ lướt qua nhau có vài lần, hệt như hai người xa lạ. Mãi đến sau này, khi Phương Mặc đưa Lăng Uyên Bạch vào tù, Diêu Gia mới đột nhiên tìm đến, nói với Phương Mặc rằng anh là con trai bà, đồng thời muốn Phương Mặc tha cho Lăng Uyên Bạch. Tuy nhiên, ánh mắt Diêu Gia nhìn Lăng Uyên Bạch lúc này vừa kỳ lạ lại vừa phức tạp.

Cô luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, hoặc nói cách khác, trong màn tráo đổi thiếu gia thật giả này, cô luôn cảm thấy có điều gì đó mà cốt truyện không hề đề cập đến.

Người Lăng Uyên Bạch rõ ràng hơi cương một chút, y nhanh chóng đi đến trước mặt Diêu Gia: “Mẹ, sao mẹ lại đến đây một mình vậy?”

“Sao con lại ở bệnh viện? Có phải ông ta lại đánh con không?” Bà ấy lo lắng hỏi han.

“Không phải…” Vẻ mặt Lăng Uyên Bạch dịu đi trong chốc lát, nhưng rất nhanh sau đó, y lại quay đầu nhìn Tô Khanh Mộng. Cô rất thức thời, chào một tiếng rồi rời đi luôn.

*

Phương Mặc rất nhanh đã tìm được một công việc làm thêm mới. Lần này anh làm quản lý mạng ở một quán net, so với nhà hàng thì thuận tiện cho Tô Khanh Mộng hơn nhiều, lúc anh làm việc, cô còn có thể ngồi chơi bên cạnh anh.

Lúc anh rảnh rỗi thì gõ một số ký tự gì đó trên máy tính, Tô Khanh Mộng có nhìn cũng không hiểu gì cả, cô chỉ ngồi đó chơi điện thoại thôi. Sau một thời gian nỗ lực, nhân số lốp xe dự phòng của nguyên chủ đã được cô làm tăng gấp đôi, so với nguyên chủ thì kỹ năng nói chuyện của cô cao siêu hơn nhiều, trêu chọc ra một nhóm dự bị đều đang chực chờ cô và Phương Mặc chia tay để nhảy vào. Thậm chí còn có người diễn vai trà xanh, chê bai Phương Mặc nữa chứ.

Phương Mặc liếc mắt nhìn sang, thấy có người nhắn tin cho Tô Khanh Mộng: “Mộng Mộng, em thật là dịu dàng, nhưng anh cũng là con trai, anh nói cho em biết, con trai không thể cứ chiều chuộng mãi được, đặc biệt là loại thích làm mặt lạnh như Phương Mặc, em không thể cứ chiều anh ta như thế.”