Tô Khanh Mộng cười ha ha đáp lại một biểu tượng cảm xúc, sau đó ngẩng đầu lên - đối diện với vẻ mặt u ám của Phương Mặc, cô càng cười vui vẻ hơn.
Phương Mặc mím môi, quay đầu lại lấy cho cô một chiếc máy tính: “Để tôi chỉ em chơi game này.”
Tô Khanh Mộng nhìn anh, mặt anh không biểu cảm mà chỉ vào sợi dây chuyền đá quý của cô, như thể tất cả những điều này chỉ để làm tê liệt Lăng Uyên Bạch.
Vào game rồi, Tô Khanh Mộng liền bật cười. Nhìn thao tác của Phương Mặc đi, còn vụng về hơn cả cô nữa, rõ ràng là bình thường anh không hề chơi game, vậy mà còn nghĩ đến việc dẫn theo cô cơ đấy. Cơ mà thiên tài chính là thiên tài, Phương Mặc rất nhanh mà đã nắm bắt được quy luật của trò chơi, trực tiếp dìu theo Tô Khanh Mộng đi lên.
Khi làm phó bản tổ đội, để cho tiện mọi người đều bật mic, chỉ có Phương Mặc và Tô Khanh Mộng là không bật. Trong đội có một em gái cứ bám lấy Phương Mặc, không ngừng gọi “anh ơi anh à”, giọng điệu còn vô cùng nũng nịu.
Tô Khanh Mộng khẽ chậc một tiếng, khi cô gái đó lại gọi Phương Mặc là “anh ơi”, cô đột nhiên bật mic lên gọi một tiếng: “Chồng ơi, nhanh đến giúp em.”
Giọng cô dễ nghe, cộng thêm kỹ năng nói giọng như diễn viên l*иg tiếng, tiếng “chồng ơi” đó khiến tai mọi người đều tê dại, những chàng trai khác trong đội đều sôi sục, thậm chí có người còn táo bạo hỏi Tô Khanh Mộng tiếng chồng ơi đó là đang gọi ai nữa.
Tô Khanh Mộng chống đầu bằng một tay, cười như không cười mà nhìn Phương Mặc.
Nhân vật của Phương Mặc lắc lư một cái nhưng lại là người đầu tiên đỡ đòn cho Tô Khanh Mộng.
Tô Khanh Mộng cố ý dùng giọng nũng nịu nói một câu: “Cảm ơn chồng yêu.”
Yết hầu Phương Mặc trượt lên trượt xuống rất dữ dội, mặt không biểu cảm mà mím chặt môi, chỉ là vành tai đang đỏ bừng đã bán đứng anh mất rồi.
Ra khỏi game, Tô Khanh Mộng dường như gọi “chồng ơi” đến nghiện, còn tiếp tục gọi Phương Mặc như vậy: “Chồng ơi, anh học khoa máy tính à, sao em không thấy anh dùng máy tính xách tay bao giờ nhỉ?”
Phương Mặc quay đầu lại, nhìn Tô Khanh Mộng một lúc lâu mới trả lời: “Tôi không có máy tính xách tay, ở trường thì dùng của thầy hướng dẫn.”
“Vậy có muốn vợ yêu của anh mua cho anh một cái không?” Tô Khanh Mộng cười nói.
Thấy cô càng nói càng nghiện, Phương Mặc hiếm khi xấu hổ gọi tên cô: “Tô Khanh Mộng.”
Bên tai truyền đến tiếng cười dễ nghe của Tô Khanh Mộng, Phương Mặc nghiêng đầu nhìn cô gái đang vui vẻ cười ở bên kia, không tự chủ được cũng cười theo.
“Tô Khanh Mộng…” Lăng Uyên Bạch ngồi trong xe, tháo tai nghe mà mình nghe lén xuống, dù không nhìn thấy Tô Khanh Mộng, y cũng có thể nhận ra sự vui vẻ trong tiếng cười của cô.
Yêu đương với Phương Mặc thật sự là vui vẻ quá nhỉ.
Y lấy một điếu thuốc từ trong hộp đựng găng tay, rít hai hơi thật mạnh, theo thói quen muốn che giấu mùi thuốc lá, lại đột nhiên dừng lại, cứ như vậy mà lái xe về thẳng nhà họ Lăng, đến thư phòng gặp cha mình - Lăng Tần.
Sau khi gặp y, Lăng Tần nhíu mày, rút thắt lưng ra quất một phát vào lưng Lăng Uyên Bạch: “Tao đã nói với mày rồi! Nhà họ Lăng nhà không cho phép có mùi thuốc lá.”
Roi da tiếp tục quất xuống, roi này nối tiếp roi kia, mỗi roi đều khiến máu thịt trên lưng tràn ra, chiếc áo mỏng mùa thu nhanh chóng nhuộm đầy máu.
Lăng Uyên Bạch im lặng cong môi. Tô Khanh Mộng, cô xem đi, đây chính là cái giá phải trả khi không đeo mặt nạ đấy.
*