Tô Khanh Mộng vẫn tiếp tục cuộc sống như trước, mỗi ngày cùng Phương Mặc đi xe buýt đến trường, rồi lại cùng anh về nhà trọ vào mỗi rạng sáng, gần như cả trường đều biết cô là bạn gái của Phương Mặc.
Lục Dao Tình có chút ghen tị, cô ấy cũng muốn cả trường biết rằng Tô Khanh Mộng là bạn thân của cô ấy - Lục Dao Tình. Cô ấy kháng nghị với Tô Khanh Mộng: “Cậu không thể chỉ đi ăn trưa với mình mỗi khi đàn anh Phương Mặc không có ở trường như vậy, đàn ông thì làm sao mà tốt hơn bằng chị em được!”
Tô Khanh Mộng thấy cô ấy nói cũng có lý, thế là dành hết thời gian buổi trưa cho Lục Dao Tình. Hai người như hình với bóng ở trong trường, thỉnh thoảng gặp Phương Mặc trong trường, Tô Khanh Mộng liền cười với anh rồi kéo Lục Dao Tình chạy mất.
“Mình cứ cảm thấy giống như cậu đang dẫn mình bỏ nhà theo tình nhân vậy.” Lục Dao Tình hài lòng nói.
Ngược lại, người cảm thấy có chút không quen lại là Phương Mặc. Rõ ràng trước đây anh vẫn luôn ăn một mình, nhưng giữa trưa, khi anh nhìn thấy Tô Khanh Mộng và Lục Dao Tình đang ngồi nói nói cười cười với nhau từ đằng xa, đầu lưỡi anh lại cảm thấy có hơi chua xót.
Có lẽ là đã tìm được thời cơ thích hợp, Phương Mặc nói chuyện với Thẩm Việt, sau đó Phương Mặc liền chính thức nghĩ làm ở nhà hàng Tây này.
Thế nên, buổi tối mà Phương Đình Lan thấy Phương Mặc không ra ngoài thì đã rất ngạc nhiên: “Tiểu Mặc, con không đi làm thêm nữa sao?”
Phương Mặc nói: “Con không làm thêm ở nhà hàng nữa, mấy hôm nay đang tìm việc mới.”
Phương Đình Lan đột nhiên nhiệt tình hơn hẳn, còn giới thiệu cho anh công việc ở công trường gần đó. Phương Mặc lạnh lùng nhìn nụ cười tươi như hoa của Phương Đình Lan, bất ngờ hỏi một câu: “Mẹ có biết công trường đó là của nhà họ Lăng không?”
Phương Đình Lan bị anh hỏi đến mức nghẹn họng, lắp bắp không nói nên lời.
Lăng Uyên Bạch cũng đã nhận được tin Phương Mặc từ chức ở nhà hàng Tây, tính toàn thời gian, y để Tô Khanh Mộng làm chuyện này cũng chỉ mới có nửa tháng, thế mà mọi chuyện đã diễn ra quá suôn sẻ đến vậy, ngược lại - khiến y nảy sinh chút nghi ngờ. Y lại hẹn Tô Khanh Mộng một lần nữa, vẫn là phòng bao ở quán karaoke đó.
Từ trong ánh mắt của Tô Khanh Mộng, y không phát hiện ra điều gì cả, nếu không phải Tô Khanh Mộng diễn quá giỏi thì chính là bởi Phương Mặc đã nhận ra điều gì đó rồi.
Y chưa bao giờ coi thường Phương Mặc, còn về phần Tô Khanh Mộng, Lăng Uyên Bạch cười cười. Theo như thỏa thuận, y đã sắp xếp cho viện trưởng cô nhi viện một buổi kiểm tra toàn diện, sau đó lại sắp xếp cho bà ấy vào bệnh viện tư nhân trực thuộc nhà họ Lăng.
Viện trưởng cô nhi viện Tô Tỉnh biết mình bị bệnh, chỉ là bà ấy nghèo, Tô Khanh Mộng càng không giàu có gì, từ bỏ điều trị là lựa chọn tốt nhất. Đột nhiên được xếp vào bệnh viện tư nhân cao cấp như vậy, bà ấy thấy hơi bất an.
Tô Khanh Mộng lừa bà ấy, nói là bệnh viện tư nhân đang tìm người thử thuốc mới, vừa khéo chọn trúng bà ấy mà thôi.
Tô Tỉnh nửa tin nửa ngờ, liên tục nói muốn từ bỏ điều trị. Tô Khanh Mộng nhìn Tô Tỉnh như vậy, trong lòng liền có hơi chua xót, lừa gạt bà ấy là lúc vào đây thì đã ký thỏa thuận xong hết rồi, bây giờ xuất viện ngược lại phải trả tiền vi phạm hợp đồng nữa. Đến lúc này, mới khiến Tô Tỉnh từ bỏ ý định xuất viện.
Tô Khanh Mộng dỗ cho Tô Tỉnh ngủ rồi mới đi ra khỏi phòng bệnh, liền nhìn thấy Lăng Uyên Bạch đang đứng ở cuối hành lang. Y dựa người vào cửa sổ, gió thổi bay phần tóc mái hơi rủ xuống của y, trên người y đang mặc một bộ đồ đơn giản màu trắng, nhìn qua còn trông rất ngăn nắp sạch sẽ, nhân mô cẩu dạng.