Vì làm việc ở đồng áng quanh năm nên Phạm Hiểu Phong rất tráng kiện, lưng hùm vai gấu, chỉ cần đến gần Ngưu Nhị, đã khiến anh ta gần như sợ chết khϊếp.
Đối mặt với bộ dạng hung hãn của ông, Ngưu Nhi cũng phải thu liễm lại: "đội trưởng Phạm, ông nói cái gì vậy? Mấy năm trước mẹ tôi chết vì uống phải thuốc không tốt, chính là bị tên bác sĩ kia hại chết mà!”
Phạm Hiểu Phong không muốn nghe mấy lời này nữa: “Vậy sao tôi lại nghe người khác nói không phải như vậy? Nếu cậu không nói, đến lúc đó điều tra ra được, thì cậu biết sẽ thế nào rồi đấy!!”
"Đội trưởng Phạm, chuyện này đã sớm được phán định rồi, đã nói là hại người rồi, hôm nay nhắc lại còn có ý nghĩa gì chứ?" Ngưu Nhị mặc dù không biết được mấy chữ, nhưng về chuyện này thì đầu óc hắn vẫn còn tỉnh.
Yến Thư Hoa ở một bên nhìn tình hình nhà họ Ngưu, theo lý mà nói thì một nhà lớn như vậy, chỉ có Ngưu Nhị là cường tráng khỏe mạnh, còn Ngưu Nhị tẩu lại bệnh tật không thể làm việc, cuộc sống hẳn là phải rất khó khăn mới phải, nhưng bây giờ xem ra cuộc sống lại khá tốt, quần áo của Ngưu Nhị đang mặc được làm bằng vải mới của năm nay, giày cũng có đế mới.
Trong nhà còn nuôi thêm gà vịt, còn có chó, thế này đã xem như là gia cảnh không tồi rồi.
Quan trọng nhất là bây giờ mới là buổi trưa, rất nhiều người đang làm việc ngoài đồng, nhưng Ngưu Nhị này lại không cần tích công điểm, ở nhà ăn rồi không làm việc, đây không phải đều là vì bắt ép nhà họ Lý mà có sao?
Ngưu Nhị thấy ánh mắt Yến Thư Hoa cứ luôn hướng về phía cửa nhà mình, lập tức chắn trước mặt cô: "Cô nhìn cái gì? Nhà tôi cô thích nhìn là nhìn à?”
"Này, sao mà sợ người ta nhìn thế? Chẳng lẽ là đã làm chuyện xấu gì sao?" mắt phượng của Yến Thư Hoa hơi nheo lại, mang theo sự sắc lạnh, cảm giác áp bức giống như quỷ thần, khiến Ngưu Nhị đột nhiên cảm thấy có chút sợ hãi, lùi về sau một bước.
Yến Thư Hoa vừa nói vừa đẩy hắn vào ngõ cụt: “Bởi vì mẹ anh chết rồi, nên anh được Lý gia bồi thường một khoản lớn. Sau khi lấy được, anh còn ép cha Lý vào tù, Ngưu Nhị, anh làm chuyện này chính là là trái đạo đức!”
Ngưu Nhị là tên ăn vạ có tiếng trong thôn, nhưng sau khi gặp phải yến thư hoa, hắn ta phát hiện bản thân vậy mà nói không lại cô, tuổi còn nhỏ nhưng miệng lưỡi lanh lẹ, lại còn hung hãn.
“Con đàn bà nhà cô nói nhăng nói cuội!” Ngưu Nhị thấy nói không lại cô, liền muốn dùng hành động để dọa cô sợ.
Nhưng Yến Thư Hoa nào có sợ hắn: “Mảnh đất đó vốn dĩ là của nhà họ Lý, anh chiếm đoạt được rồi còn hại người ta, anh đây là phạm tội chính trị, loại người độc ác như anh, nếu như là hai năm trước thì đã bị bắt đi phê phê đẩu rồi.”
*Phê đẩu: lôi ai đó đến trước cuộc họp để công khai tố cáo.
Vừa nghe đến hai chữ phê đầu, Ngưu Nhị sợ hãi đến toát mồ hôi lạnh. Sau đó hắn lại cảm thấy mình như một kẻ ngốc vậy, đã là khi nào rồi? Cái xã hội phê đẩu đã qua từ lâu rồi, vậy mà cô ta vẫn còn ở đây lôi hai chữ đó ra dọa hắn, Ngưu Nhị lấy hết can đảm, chỉ vào cô mà mắng.
"Đó là ông ta phải bồi thường, ông ta đã gϊếŧ mẹ tôi, chẳng lẽ không cần phải bồi thường một chút tiền cho tôi sao? Cô thì hay rồi, vậy mà còn dám nói là chúng tôi sai. Con đàn bà nhà cô cái gì cũng không hiểu thì đừng có nói linh tinh.”
Ngưu Nhị cảm thấy người phụ nữ này cố ý kéo Phạm Hiểu Phong đến nhà gây sự, hắn muốn nhanh quay vào trong nhà, nhưng Yến Thư Hoa ở phía sau lại nói thêm một câu: “Được rồi, nếu anh đã nói như vậy, vậy thì tôi đành phải nói ra sự thật thôi, mẹ anh bị dị ứng với Phục Linh chứ gì?”
"Cô......" đôi chân chuẩn bị bước vào nhà của Ngưu Nhị cứng đờ. Hắn thật sự không ngờ cô lại biết chuyện này, hắn đã che giấu rất kĩ rồi, sao cô có thể biết được chứ?
Dưới ánh mắt khó tin của Ngưu Nhị, Yến Thư Hoa chậm rãi nói:
“Đơn thuốc mà bác sĩ Lý kê, có trần bì, thương truật, hậu phác, bạch chỉ, phục linh, vỏ trầu, hòa cô, cam thảo cao ngâm, quảng hoắc dầu mè, tía tô diệp du..., trong phương thuốc này có phục linh, mà mẹ anh dị ứng với phục linh, hơn nữa thông qua triệu chứng bệnh mà chú Phạm nói với tôi, tôi hoài nghi mẹ anh dị ứng rất nặng với phục linh.”
“Lúc đầu sẽ nổi mụn khắp người và rất ngứa, nếu nghiêm trọng sẽ cảm thấy chóng mặt, buồn nôn và sốc, mà mẹ anh lại trì hoãn quá lâu, cộng thêm tuổi đã cao, nên mới xảy ra chuyện."
Yến Thư Hoa liên mồm nói ra tên các loại thuốc mà người ta nghe vào chỉ thấy mơ hồ, ngay cả Phạm Hiểu Phong cũng phải sửng sốt. Ông đã nghe nói cô gái Yến Thư Hoa này biết thảo dược, còn biết chữa bệnh cho người khác, có lẽ là sự thật.
Lúc đầu Ngưu Nhị chỉ tưởng rằng nhất định là cô đoán, không ngờ cô còn nhớ cả đơn thuốc?
Bây giờ Ngưu Nhị đã biết, Yến Thư Hoa nhất định là có chuẩn bị mà đến. Về phần đơn thuốc chính là chứng cứ, tỉ lệ của mỗi loại thuốc đều vô cùng rõ ràng, lúc này Ngưu Nhị không sợ đơn thuốc kia, mà là sợ nếu cô ta thật sự tìm thấy bằng chứng mẹ hắn bị dị ứng với Phục Linh, vậy thì phải làm sao?
Tốt xấu gì Yến Thư Hoa cũng là người xuyên từ thế kỉ 21 đến đây, cũng có hiểu biết một chút về tâm lý con người, nhìn thấy ánh mắt của Ngưu Nhị cùng với bàn tay đang căng thẳng nắm chặt lấy hai bên quần, thì liền biết hắn ta nhất định là chột dạ rồi.
"Ngưu Nhị, trong lòng anh nhất định rất tò mò, tại sao tôi lại biết chuyện này? Nghe chú Phạm nói về những triệu chứng đó, tôi liền biết nhất định là dị ứng, người khác không biết chẳng lẽ tôi cũng không biết? Tôi nói thật cho anh biết, tôi có nghiên cứu về thảo dược đấy, cho nên đơn thuốc này, không hề có sai sót nào cả!”
Khi Yến Thư Hoa nói xong câu này, Ngưu Nhị sợ hãi suýt thì không đứng vững mà ngã xuống ngưỡng cửa...
Ba năm đã kể từ khi sự việc xảy ra, trong ba năm này, với khoản bồi thường và đất đai, hắn ta đã có một cuộc sống sung túc, thật sự rất thoải mái, cũng chưa từng có ai bàn luận chuyện này, nhưng bây giờ lại bị nói ra từ trong miệng của người phụ nữ này, hắn thật sự cảm thấy có chút sợ hãi.
Bây giờ Ngưu Nhị sợ nhất chính là bị người khác biết chân tướng sự việc, cũng sợ nhà họ Lý sẽ lấy lại nhưng gì đã bồi thường kia, lúc đó bọn họ thật sự sẽ không một xu dính túi.
Lúc này trong nhà vang lên tiếng khóc của một đứa trẻ, nghĩ đến mấy năm trước, gia đình hắn nghèo đến mức phải ra đường xin ăn, nếu bây giờ xảy ra chuyện gì, vậy hắn và con cái làm sao mà sống được?
Ngưu Nhị sợ nghèo không sợ chết, đứng dậy mắng Yến Thư Hoa: "Cô nói bậy, nếu cô cứ vu khống tôi như vậy, tôi sẽ đi gặp trưởng thôn nói chuyện đấy!"
"Được thôi, nếu anh đã nói muốn đi tìm ngươi trưởng thôn, vậy thì được, bây giờ chúng đi luôn, dù sao tôi cũng có bằng chứng chứng minh anh vu oan bác sĩ Lý!" Yến Thư Hoa nói ra hai từ chúng cứ, sắc mặt của Ngưu Nhị liền tái nhợt.
Tất cả biểu cảm trên mặt Ngưu Nhị đều lọt vào trong mắt Yến Thư Hoa, biết nhất định hắn ta đã sơn rồi, trong lòng cô thầm nghĩ như vậy là đủ rồi, chỉ cần hắn ta sợ, chứng minh kế hoạch sắp thành công rồi.
____ ____ ____